Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 547: Gặp Lại Sư Huynh (1)

"Chờ ta để đánh cờ?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Mặc Hạ vội đứng qua một bên nhường đường, cúi người chào:
"Sau trận cờ lần trước... Ta đã về suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng nghĩ ra cách ứng đối, cho nên muốn lần nữa đánh cờ với sư huynh, mong sư huynh thành toàn!"
"Ồ? Ngươi đã nghĩ ra cách phá giải rồi?"
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa đẩy cửa gỗ ra.
Mặc Hạ nghe xong vội lắc đầu:
"Không dám, chẳng qua cảm thấy... Có khả năng thôi."
Giang Bắc Nhiên đi vào trong nhà, vừa muốn nói thêm gì đó thì thấy trên chồng tự thiếp có một tờ giấy.
Là sư huynh! ?
Dưới sự kinh hỉ, Giang Bắc Nhiên lập tức tới cầm tờ giấy lên, phát hiện phía trên quả nhiên là chữ viết của sư huynh, nội dung là hắn đã trở về, nếu rảnh thì tới gặp gỡ một phen.
Giang Bắc Nhiên xếp tờ giấy lại, vỗ vai Mặc Hạ:
"Chuyện đánh cờ đợi ngày mai rồi tính, lúc ra ngoài đừng quên khép cửa lại."
Nói xong thì quay người rời khỏi phòng nhỏ.
"Sư huynh... Ta..."
Mặc Hạ còn chưa nói xong đã thấy sư huynh biến mất tại chỗ.
"Một ván, một ván là được a, ai..."
Thở dài, Mặc Hạ ôm Anh Lung Kỳ Bàn rời khỏi phòng nhỏ. Hắn thuận tay đóng cửa phòng lại, sau đặt mông ngồi xổm. Mặc Hạ nghĩ, đợi sư huynh quay lại, nói không chừng có thể đánh một bàn.
Giang Bắc Nhiên trực tiếp tiến vào Phi Vũ đường, vừa tới khu dừng chân của các đệ tử đã thấy sư huynh đi tới. "Hả? Bắc Nhiên ngươi trở về a."
Lục Bạch Quy mỉm cười chào hỏi.
"Xin chào sư huynh."
Giang Bắc Nhiên lập tức tiến lên thi lễ một cái:
"Sư huynh đang muốn đi ra ngoài?"
"Ừm, nghe nói các đường chủ đã về, ta tính tới thỉnh an, nghe nói vừa có đại sự xảy ra."
"Xin sư huynh yên tâm, Chu đường chủ bình yên vô sự."
"Ồ? Ngươi biết?"
Lục Bạch Quy nói xong thì cười, vỗ trán nói:
"Xem trí nhớ của ta này, ta nghe người ta nói, bây giờ ngươi đã là tân hoàng Thịnh quốc đúng không. Chúc mừng a, sư huynh sớm biết, khẳng định sẽ ngày ngươi giương cánh bay lượn."
"Sư huynh quá khen rồi, ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi."
"Vẫn khiêm nhường như vậy. Được rồi, nếu đường chủ không sao, vậy ta cũng không tới đó gấp quá làm gì. Theo ta về phòng, vừa vặn kể ta nghe thời gian không gặp ngươi đã trải qua chuyện gì."
"Được."
Giang Bắc Nhiên cao hứng gật đầu.
Vào phòng nhỏ của Lục Bạch Quy, Lục Bạch Quy pha một ấm trà Tuyết Nha, rót cho Giang Bắc Nhiên một chén rồi nói:
"Từ lần trước sau chuyến đi tới Yểm Nguyệt tông đến nay, chúng ta đã gần một năm không gặp rồi."
"Ừm, mười một tháng."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
Lục Bạch Quy nghe xong thì cười một tiếng:
"Trong hơn nửa năm nay, xảy ra không ít chuyện a. Lần này Phong Châu rung chuyển không nhỏ, ngươi làm hoàng đế hẳn không dễ nhỉ?"
Giang Bắc Nhiên thở dài, gật đầu:
"Đúng vậy a, kẹp giữa những đại nhân vật kia, rất mệt mỏi."
"Bất quá ta cũng không ngờ ngươi lại được chọn, xem ra hiểu biết của sư huynh về ngươi vẫn chưa đủ a, ha ha ha."
"Không không không, ta không trách sư huynh, chính ta cũng không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy..."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu xong thì giải thích:
"Ta ngồi lên hoàng vị cũng chỉ là trời xui đất khiến, chỉ vì lần Anh Kiệt Hội kia khiến ta gặp Ân giáo chủ, từ đó hắn không chịu buông tha ta..."
"Ha ha ha."
Lục Bạch Quy nghe xong thì cười to vài tiếng, châm thêm trà cho Giang Bắc Nhiên:
"Không cần giải thích với ta. Mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, trong mắt sư huynh ngươi mãi là tiểu sư đệ không luyện được công pháp. Về sau nếu có chuyện cần hỗ trợ, cứ việc nói với sư huynh, sư huynh nhất định sẽ nghĩ cách giúp ngươi."
"Đa tạ sư huynh!"
Giang Bắc Nhiên hành lễ.
"A đúng rồi, số phù ngươi cho ta sắp hết, thuốc cũng không còn mấy bình. Cơ mà dùng rất tốt a, có phải Ân giáo chủ cũng nhìn trúng tiềm năng này của ngươi không?” "Cũng có một chút."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên lấy hai cái nhẫn Càn Khôn ra đưa cho sư huynh:
"Ta nghĩ lần này sư huynh ra ngoài lâu như vậy, chắc cũng sắp hết rồi, cho nên đã giúp ngươi chuẩn bị thêm."
"Sư đệ có lòng."
Lục Bạch Quy nhận lấy đồ Giang Bắc Nhiên đưa, cũng giao ra một cái bình ngọc:
"Đây là trong lúc tiêu diệt phản đảng, các chủ Ảnh Nguyệt các vì cảm tạ chúng ta trợ giúp đã cho ta một bình đan dược độc môn của họ. Gọi là tinh nguyên đan, có thể kích phát tiềm lực của con người. Ta cảm thấy rất thích hợp ngươi, coi như không thể kích phát tiềm lực của ngươi, đan này cũng có tác dụng phấn chấn tinh thần. Bây giờ ngươi trăm công nghìn việc, thuốc này rất thích hợp ngươi."
"Đa tạ sư huynh."
"Ngoài ra còn cái này."
Lục Bạch Quy nói xong thì lấy một kiện nhuyễn giáp ra:
"Mặc dù bây giờ ngươi không thiếu những thứ này, bất quá nhuyễn giáp này có thể cản được công kích từ huyền khí của Huyền Linh trở xuống, ta cảm thấy rất thích hợp ngươi,..."
"Thiếu, đương nhiên thiếu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận