Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 55: Thanh Vân Tông Giả

Lựa chọn một: Trực tiếp rời đi.
Ban thưởng: Tam Nguyên Chướng (Huyền cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Lần theo tiếng đánh nhau để hỗ trợ.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Tiếng đánh nhau cách đám Giang Bắc Nhiên không quá xa. Chỉ một lát, đoàn người đã tới nơi, thấy được hai nhóm người đang đấu đá… Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực dò xét một lần, phát hiện người lợi hại nhất trong đám người kia chỉ đến Luyện Khí tầng ba mà thôi. Vì thế nói với đám Liễu Tử Câm:
"Đi tách họ ra, ta giúp các ngươi."
"Được!"
Năm người Liễu Tử Câm lên tiếng, đồng thời rút bảo kiếm ra xông vào đám người.
"Người nào!?"
Tên lỗ mãng mặc đồ màu xám trắng, đeo khăn trùm đầu màu lam hô.
"Liễu Tử Câm đệ tử Quy Tâm tông!"
Liễu Tử Câm vừa trả lời vừa rút đao bảo vệ phía trước nữ hài bị thương.
"Việc này không liên quan tới Quy Tâm tông các ngươi, bớt xen vào việc của người khác đi!"
Tên lỗ mãng nói xong, một côn quét về phía Liễu Tử Câm, nhưng lại bị Phù Quang Lược Ảnh của Phương Thu Dao nhẹ nhàng đẩy lùi.
Thấy thực lực người đến không yếu, tên lỗ mãng chỉ có thể hô:
"Liễu Tử Câm của Quy Tâm tông đúng không. Được lắm, thù này chúng ta đã kết, các ngươi chờ đó cho ta!"
Nói xong hắn quét ngang trường côn, lui về sau một bước:
"Các huynh đệ, rút lui!"
"Vâng."
Những người khác lên tiếng xong cũng nhao nhao rời khỏi cuộc chiến, đi theo tên lỗ mãng lùi vào trong rừng cây.
Chờ nhóm của tên lỗ mãng hoàn toàn biến mất, một vị nam tử áo xanh trong đám người được cứu hành lễ với Liễu Tử Câm:
"Tại hạ là Cố Thanh Việt của Thanh Vân tông, đa tạ Liễu cô nương xuất thủ tương trợ tại thời khắc nguy nan, phần ân tình này chúng ta khắc sâu trong lòng."
Tiếp theo đó, những mấy người khác cũng nhao nhao thu hồi vũ khí, chắp tay cảm ơn Liễu Tử Câm.
Trong lúc Liễu Tử Câm chuẩn bị trả lễ thì một tiếng keng đột nhiên vang lên, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại.
"Đây gọi là Hồi Đầu Tiêu, về sau đánh lui địch nhân rồi vẫn không được ngưng cảnh giác, chưa chắc chúng rời đi thật đâu.” Giang Bắc Nhiên nói xong thì buông kiếm, xoay người nhặt một viên ám khí phi tiêu có hai đầu, ở giữa phình lên, đưa cho Liễu Tử Câm:
"Là phi tiêu, giữ làm kỷ niệm."
"Đa tạ sư huynh."
Liễu Tử Câm nhận đinh tiêu Giang Bắc đưa, trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ đến nếu không phải sư huynh thay nàng ngăn lại, chỉ sợ một tiêu này đã xuyên thủng ngực nàng.
Cố Thanh Việt bên cạnh thấy thế thì cũng vội chắp tay nói với Giang Bắc Nhiên:
"Hảo thân thủ! Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đài."
Giang Bắc Nhiên thi lễ, đáp:
"Ta họ Vương, tên Lão Ngũ."
"Nguyên lai là Lão Ngũ huynh, tại hạ là Cố Thanh Việt của Thanh Vân tông, lần này bị tặc nhân quấn thân, nhờ có..."
"Lời khách khí này chờ một lát rồi nói, đồng bạn của ngươi đang bị thương."
Giang Bắc Nhiên nhìn nữ hài ngực thấm máu tươi mà nói.
Vừa rồi lúc Giang Bắc Nhiên ở bên cạnh quan sát hai nhóm người chiến đấu, hắn thấy nữ hài này là vì đỡ kiếm giúp Cố Thanh Việt mới bị thương, nhưng dù bị thương, nàng vẫn kiên định không thay đổi cản trước mặt Cố Thanh Việt, nếu nói giữa hai người không có gì, Giang Bắc Nhiên không tin.
Nữ hài thấy Giang Bắc Nhiên quét mắt tới, khoát tay nói:
"Bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại."
"Cô nương cũng là đệ tử Thanh Vân tông sao?"
Giang Bắc Nhiên cười hỏi.
"Vâng, tại hạ Đường Thính Song của Thanh Vân tông, bái kiến ân công."
"Đảm đương không nổi, chỉ là trợ giúp các vị chút sức thôi, không đến nổi chịu được hai tiếng ân công này.” Nói xong, Giang Bắc Nhiên như nhớ tới gì đó:
"Ta nghe nói Thanh Vân tông có tâm pháp Lan Lăng trị thương hiệu quả hạng nhất, không biết cô nương có thể để ngu huynh mở mang tầm mắt không?"
Đường Thính Song nghe xong không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng:
"Tại hạ học nghệ không tinh, học tâm pháp Lan Lăng chưa tới nơi tới chốn, sử dụng không ổn chỉ thêm mất mặt xấu hổ mà thôi."
"A !"
Giang Bắc Nhiên nói xong thì vỗ đầu một cái, cười nói:
"Nhìn cái trí nhớ này của ta này, tâm pháp Lan Lăng cũng không phải tuyệt học của Thanh Vân tông, mà của Chiêu Thiên tông mới đúng."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức cứng đờ, mấy vị sư muội vừa tính lên chữa thương cho đối phương nay lùi về đứng phía sau Giang Bắc Nhiên.
Nghe tới đây, các nàng cũng nhận ra có điều bất ổn, làm gì có ai nhớ lầm tuyệt học tông phái của mình chứ.
Đường Thính Song cũng ngớ người, người vừa cứu họ thoạt nhìn vô hại lại gài bẫy nàng.
Nhìn thấy mấy vị ân công bắt đầu nhìn mình bằng ánh mắt mang theo địch ý, Cố Thanh Việt vội chắp tay:
"Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, sáu người chúng ta hoàn toàn không phải đệ tử Thanh Vân tông, chỉ là rời nhà ra ngoài, có lúc..."
"Ai, không cần giải thích với ta."
Giang Bắc Nhiên khoát tay:
"Ta hiểu, chỉ là vừa vặn ta muốn dạy cho đám sư muội một khóa mà thôi. Đừng tưởng cứu người thì người ta sẽ moi ruột gan ra cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận