Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 552: Kết Giới Bản Tâm (2)

Giang Bắc Nhiên cầm Huyền Không Phi Tinh Bàn ra giữa sân nhỏ rồi bắt đầu quan sát biến hóa của la bàn.
Mặc kệ là loại la bàn nào, ở giữa đều có kim châm Thiên Trì, đây là cơ sở cho tất cả mọi thứ.
Quy củ, nặng nhẹ, phạm vi đều do nó mà định ra.
Kim châm Tý Ngọ trong đó chia làm Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi hợp Mão Dậu là Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái định phương vị, thế là Thiên Đạo thành, địa đạo bình, nhân đạo lập.
Chờ kim châm bắt đầu chuyển động, Giang Bắc Nhiên cũng thầm đọc khẩu quyết.
Mười hai phương vị trên la bàn không viết Đông Nam Tây Bắc mà dùng từ phương bắc, phân biệt viết xuống là Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi mười hai con giáp. Đồng thời, chúng cũng được xưng là mười hai núi.
Tương ứng với bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc là Tý Ngọ Mão Dậu.
Ngũ tinh hàng chiếu, hoán minh ngũ phương.
Theo tiếng tụng niệm kết thúc, kim châm Thiên Trì bên trong bắt đầu chuyển động, cuối cùng chậm rãi chỉ tới hướng thân rồi gật gù như gà mổ thóc.
Gật gù là hàng châm, nói rõ dưới mặt đất có hang động, không nên tùy tiện mua dinh thự nhưng rất thích để bày trận.' Xác định phương vị xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía tầng thứ ba, tầng này là Hà Đồ Lạc Thư, lấy thiên, địa, nhân để tạo thành.
"Mang chín giày một, trái ba phải bảy, hai bốn là vai, sáu tám là chân, năm ở trong đó."
"Giáp gặp cấn, Tân Nhâm Thủy sợ Đương Càn."
Ài, quả nhiên vẫn có sát khí a...
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên thở dài một hơi, thả lỏng bả vai, rút một cây kiếm mộc đào từ trong Càn Khôn giới ra.
"Xem ra cần tốn nhiều sức hơn rồi ! ".
Sau ba tháng... Hùng Bát ở hậu viện bổ củi lửa, đây là việc làm hàng ngày của hắn.
"Hò dô!"
Theo tiếng gào to, Hùng Bát dùng toàn lực bổ rìu trong tay xuống, củi nhóm lửa trên mặt đất theo đó mà đứt đôi.
Hùng Bát cầm vải bố lau mồ hôi, làm xong một nửa mới chuẩn bị nghỉ ngơi chút. Bấy giờ liền thấy chủ tử đi ra từ trong hoa viên.
"Đông gia, chào ngài a."
Hùng Bát bỏ rìu xuống.
Nghe Hùng Bát chào mình, Giang Bắc Nhiên quay lại gật đầu một cái:
"Chào buổi sáng."
Sau đó liền quay người rời đi.
Chờ Đông gia đi xa, Hùng Bát vừa tính ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì thấy Xuân Nha rón rén đi vào vườn hoa.
Hùng Bát thấy thế lập tức quát to:
"Xuân Nha! Ngươi muốn làm gì!"
Xuân Nha giật nảy mình lùi lại mấy bước, lúc này mới vỗ ngực:
"Đại Hùng ca, ngươi làm ta sợ muốn chết."
"Đông gia không nói với ngươi, vườn hoa là cấm địa sao?"
Hùng Bát lớn cất bước đi tới trước mặt Xuân Nha hỏi.
"Nói qua rồi..."
Xuân Nha cúi đầu trả lời.
"Vậy ngươi biết mà còn đi vào?"
"Ta đâu có!"
Xuân Nha vội vàng hô một tiếng:
"Ta chỉ là... Muốn nhìn một chút."
"Nhìn cũng không được!"
Hùng Bát quát.
Xuân Nha nghe xong quệt miệng, cẩn thận từng li từng tí nhìn Hùng Bát:
"Hùng Bát ca, ngươi không hiếu kỳ vì sao ngày nào Đông gia cũng ở đó lâu vậy à.”
"Đây không phải chuyện chúng ta cần biết. Đi đi đi, mau trở về, lần sau để ta bắt được, ta sẽ trực tiếp nói với Chúc quản gia, kêu hắn đuổi ngươi đi."
"Đừng đừng đừng, ta không dám nữa. Hùng Bát ca, ngài tuyệt đối đừng nói với Chúc quản gia. Bằng không ta biết đi đâu tìm công việc tốt thế này.”
"Ngươi biết Đông gia tốt là được, nếu không nhờ Đông gia, chúng ta đã sớm chết đói ở ngoài, cho nên chỉ cần Đông gia nói, nhất định phải tuân theo, biết không?"
"Biết... Vậy cám ơn Hùng Bát ca, ta đi quét dọn nha."
Nói xong Xuân Nha liền theo đường nhỏ chạy về trong trạch viện.
Chờ Xuân Nha rời đi rồi, Hùng Bát mới quay đầu, nhịn không được nhìn vào vườn hoa.
Muốn nói hiếu kỳ, đương nhiên hắn cũng hiếu kì. Dù sao đã liên tiếp ba tháng, mỗi ngày Đông gia vào hoa viên, nhưng hắn biết, trong hoa viên kia trừ hoa ra, hẳn cái gì cũng không có.
Nhưng rất nhanh Hùng Bát đã lắc đầu.
Đoán mò cái gì đâu, chuyện của Đông gia ngươi quản được à!
Tự răn dạy bản thân một câu, Hùng Bát bắt đầu chẻ củi.
Giang Bắc Nhiên đi dạo trên Kim Dao trấn, nhìn đường phố xung quanh ngày càng sạch sẽ cũng lộ ra bộ dáng tươi cười.
Thời gian ba tháng mà nói, ngắn cũng không ngắn, dài cũng không dài, nhưng ít nhất kế hoạch của hắn đang được tiến hành rất tốt.
Dù nhân khẩu tăng nhưng không có bất kỳ hỗn loạn gì, quan viên nghiêm túc phân phó nơi ở và việc là cho nạn dân cùng lưu dân.
Bây giờ tất cả thôn trấn Lư Lâm quận sinh cơ bừng bừng, dù vẫn chưa thể khiến từng nhà ấm no, nhưng no bụng là chuyện gần như đã hoàn thành.
Giang Bắc Nhiên tiện tay mua hai cái bánh, vừa ăn vừa tự hỏi tiếp theo nên làm gì.
Bây giờ, kết giới bản tâm đã xây xong, hắn có thể chuyển đại bản doanh tới đây.
Chỉ là hiện tại, Giang Bắc Nhiên mới phát hiện chỗ thần kỳ và phiền phức của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận