Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 557: Gặp Cường Giả (3)

Nói xong, không đợi Giang Bắc Nhiên đặt câu hỏi, đối phương đã tự giải thích:
"Lão phu có bày một Lang Gia trận cách đây trăm dặm, sử dụng bí pháp ẩn giấu nó đi. Vừa rồi lão phu dùng linh đang hủy bỏ bí pháp ẩn tàng. Tiểu tử này lập tức cảm nhận được Lang Gia Trận còn chưa vận hành, thiên phú bực này quả thật sinh ra là để học trận pháp."
Lang Gia Trận...
Giang Bắc Nhiên thầm thổn thức, đây chính là Thượng Cổ trong truyền thuyết đại trận, dù là Giang Bắc Nhiên cũng không hiểu hiệu quả của đại trận này là gì.
Đại trận như thế... Nói bày liền bày, Huyền Tôn quả nhiên khủng bố như vậy.
"Cho nên Phục Thành là cảm nhận được sự đáng sợ của Lang Gia Trận nên mới có thể sợ đến vậy?"
"Không sai, Lang Gia tận là một trong mười đại hung trận, một Đại Huyền Sư nho nhỏ như hắn sao có thể chịu được, cho nên dù chỉ là cảm ứng cũng đủ khiến hắn sợ vỡ mật."
Khảo nghiệm này của ngài cũng quá hung ác rồi... Giải thích xong, Diêm Quang Khánh đi đến tới trước mặt Lịch Phục Thành còn chưa tỉnh hồn:
"Ngươi tên Lịch Phục Thành thật sao?"
Dù hô hấp Lịch Phục Thành vẫn còn chút gấp rút nhưng vẫn ráng chống đỡ đứng lên:
"Vâng."
"Ngươi có nguyện đi theo lão phu, tu hành trận pháp không?"
Nhớ tới lời Vương đại từng nói hôm qua, cộng với Lịch Phục Thành cảm thấy, nếu hắn muốn giúp Vương đại ca, bằng sức hắn hiện tại thật sự quá yếu ớt.
Thế là hắn phù phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất, hành lễ hô:
"Sư phụ, xin nhận một lạy của Phục Thành!"
Diêm Quang Khánh cũng không quá coi trọng lễ nghi phàm tục, Lịch Phục Thành vừa dậy đầu một cái, xem như nghi tức đã xong.
"Cầm lấy."
Diêm Quang Khánh nói xong thì ném một viên Càn Khôn giới về phía Lịch Phục Thành.
Lịch Phục Thành thấy thế thì vội tiếp bằng hai tay, không đợi hắn hỏi bên trong là gì đã nghe Diêm Quang Khánh nói:
"Trong này là chút sách trận pháp và phù bảo mà lão đạo viết, chờ ngươi có thể bày được tất cả trận pháp trên sách, lão phu sẽ tới tìm ngươi."
Giang Bắc Nhiên nghe xong, không khỏi thầm cảm khái:
“Khá lắm... Trình độ dạy đồ đệ của Huyền Tôn cũng hơn người khác một bậc a.”
Cách dạy học kiểu này Giang Bắc Nhiên đã quá quen rồi.
Thấy Lịch Phục Thành có chút ngây người, Diêm Quang Khánh cười nói:
"Ngay cả đồ trong này cũng cần lão phu dạy ngươi, vậy lão phu không thu đồ đệ này cũng được."
Nghe xong câu này, Lịch Phục Thành kìm lòng không được nhìn về phía Giang Bắc Nhiên. Nhớ năm đó Vương đại ca cũng cho hắn một cuốn sách trận pháp, sau cái gì cũng mặc kệ.
Thì ra cường giả dạy người theo cách này à...
Lịch Phục Thành hiểu xong, lập tức hành lễ:
"Vâng, đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!"
"Ừm."
Diêm Quang Khánh hài lòng gật đầu, đánh giá Giang Bắc Nhiên:
"Tiểu hoàng đế, lão phu thấy ngươi cũng có chút dã tâm, có thể muốn cầm Thịnh quốc tranh bá Trung Nguyên một phen không?"
Diêm Quang Khánh vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên xuất hiện ba lựa chọn.
Lựa chọn một:
"Vãn bối không ý này, khiến dân chúng có cuộc sống tốt hơn là được rồi."
Ban thưởng: Ưng U Phổ, Huyền cấp thượng phẩm.
Lựa chọn hai:
"Vãn bối không muốn nhiều như vậy, chỉ muốn an phận ở một góc thôi."
Ban thưởng: Thiên Duệ Chân Đồ, Huyền cấp trung phẩm.
Lựa chọn ba:
"Đại trượng phu sinh tại loạn thế, nên cầm Tam Xích Kiếm lập bất thế chi công!"
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Xem ra lại là người thích đi thẳng vào chủ đề chính.
Chọn số ba xong, Giang Bắc Nhiên hào khí nói:
"Đại trượng phu sinh tại loạn thế, nên cầm Tam Xích Kiếm lập bất thế chi công!"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức mạnh.
Lịch Phục Thành ở bên cạnh nghe xong thì trừng lớn mắt, cảm thấy Vương đại ca bỗng tỏa ra một loại bá vương chi khí, khiến hắn gần như không dám nhìn thẳng.
Diêm Quang Khánh nghe xong thì cười to:
"Có lý, tiểu hoàng đế như ngươi không giống đám cẩu vật thích nói nhảm khác. Đã ở vị thế cao, ai không muốn tiến thêm một bước. Đây mới là nhân chi thường tình, chỉ là lời này..."
Diêm Quang Khánh sờ lên cằm cười một tiếng:
"Ngược lại không giống một tiểu hoàng đế nên nói, ngươi thân ở hoàng vị, lại không có chút tu vi nào, thế nào mà cầm được Tam Xích Kiếm, thế nào mà lập được bất thế chi công?"
"Quốc gia xã tắc là kiếm, trung thần lương tướng là kiếm, tông môn ma giáo... Cũng là kiếm."
"Thật là một câu khoác lác cuồng vọng, không có chút tu vi nào lại muốn những cường giả kia làm việc cho ngươi?"
"Thế gian này vốn nên công tư phân minh, cường giả làm chuyện cường giả, người cầm quyền làm chuyện người cầm quyền nên làm. Kể từ đó, mọi người tự nhiên có thể đạt được thứ mình muốn."
"Cách nói này của ngươi... nghe khá lạ đó, nhưng cũng khá là thú vị. Lão phu ta thích những thứ mới lạ. Nếu ngươi có thể chứng tỏ sự khác biệt của ngươi, về sau Thịnh quốc sẽ được lão phu che chở. Ngược lại, lão phu cảm thấy rất vô nghĩa. Mà lão phu ghét nhất chính là những việc vô nghĩa.”
Đây là chỗ dựa đưa tới cửa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận