Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 559: Phân Chia Địa Bàn

Hành lễ xong, Lịch Phục Thành hơi nghi hoặc nhìn Vương đại ca một chút. Bất quá dù hắn không hiểu vì sao Vương đại ca muốn thả dị thú đáng sợ kia đi, nhưng hắn hiểu Vương đại ca khẳng định suy nghĩ xa hơn hắn rất nhiều, cho nên không tới phiên hắn lo lắng.
Thế là hắn lấy mấy quyền trận pháp của sư phụ cho ra, nhìn về phía Vương đại ca:
"Hoàng thượng, sách trận pháp này có chút thâm ảo, không biết ngài có thể giúp ta một chút không?"
Lựa chọn một:
"Cũng tốt."
Ban thưởng: Hàn Mai Bảo Pháp (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Răn dạy Lịch Phục Thành.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Lựa số hai xong, Giang Bắc Nhiên cau mày nói:
"Hiện tại ngươi đã là đồ đệ của Diêm tông chủ, ngươi nên biết rõ thân phận của ngươi. Ngươi làm đồ đệ tự nhiên có thể học, trẫm chỉ là một ngoại nhân, ngươi muốn đẩy trẫm vào hiểm cảnh à?"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
Lịch Phục Thành nghe xong thì vội vàng xoay người chắp tay:
"Ta tuyệt không có ý này, chỉ đơn thuần muốn chia sẻ cùng hoàng thượng mà thôi."
"Bớt ngây thơ đi, về sau chớ có tái phạm loại sai lầm này nữa. Đi đi, làm chuyện ngươi nên làm."
Lịch Phục Thành dù vẫn muốn giải thích vài câu nhưng hắn đã hiểu Vương đại ca cũng không thật giận hắn, chỉ đang dạy hắn đạo lý làm người mà thôi, cho nên lập tức đáp được rồi cáo từ rời đi.
Đợi Lịch Phục Thành rời đi rồi, Giang Bắc Nhiên liền ngồi lên tường vân bay về Quy Tâm tông.
Đáp xuống Thiên Vân phong, Giang Bắc Nhiên trực tiếp đi tới chỗ phủ tông chủ.
Ba tháng không thấy, vừa về tất nhiên nên thông báo cho tông chủ một tiếng, đây là lễ nghi cơ bản nhất.
Chờ hai vị thủ vệ thông báo xong, Giang Bắc Nhiên mới vào phòng gặp Lục Dận Long, chắp tay nói:
"Bái kiến tông chủ."
"Trở về rồi à."
Lục Dận Long đang đọc quyển thẻ tre mở miệng nói.
Trước đó Giang Bắc Nhiên đi dựng kết giới bản tâm từng báo với các vị cự đầu, bằng không với thân phận hiện tại của hắn, đột nhiên biến mất ba tháng, những cự đầu kia chắc đi khắp thế giới tìm hắn mất.
Lục Dận Long buông quyền thẻ tra xuống, quan sát Giang Bắc Nhiên một chút, lắc đầu:
"Bế quan có thu hoạch được gì không?"
"Cũng không có quá nhiều."
Giang Bắc Nhiên đáp.
Lục Dận Long nghe xong thì đứng lên, đưa tay ấn vào lồng ngực Giang Bắc Nhiên, sau đó không ngoài dự liệu nói:
"Bản tọa còn tưởng ngươi tìm được công pháp thích hợp để tu luyện nữa chứ, là bản tọa nghĩ sai hay ngươi thất bại?"
"Đệ tử bế quan lần này không phải vì công pháp tu luyện, chỉ là hiện tại một vài vấn đề lâm vào bình cảnh, muốn hảo hảo suy nghĩ một phen."
"Kết quả thế nào?"
"Đã khiến tông chủ chê cười."
"Có gì buồn cười đâu, đến cảnh giới này của bản tọa, bế quan mà không có chút thu hoạch nào cũng là chuyện bình thường mà thôi, ngươi cũng đừng áp lực quá."
"Đa tạ tông chủ an ủi."
"Nói chút chính sự đi, bây giờ Lư Lâm quận đã phát triển rất tốt, sinh cơ bừng bừng, bước tiếp theo nên làm thế nào?"
"Tông chủ, việc này không thể gấp, bây giờ là giai đoạn đặt nền móng trọng yếu. Trước hết cứ để dân tâm triệt để an định lại mới là chính sự. Đợi Thịnh quốc chân chính dân giàu nước mạnh mới đi thêm một bước.”
"Được, vậy theo ý ngươi đi."
Lục Dận Long hiểu rõ, phát triển Lư Lâm quận sẽ đem tới một tương lai thế nào cho Quy Tâm tông, là một người có ánh mắt lâu dài. Từ trước tới giờ hắn chưa từng sốt ruột vì lợi nhỏ.
"Ngoài ra còn có một chuyện nữa."
Lục Dận Long nói xong thì lôi kéo Giang Bắc Nhiên tới trước bàn, lấy một tờ địa đồ ra, chỉ lên trên:
"Địa phương bản tọa chỉ vừa rồi, hiện tại đã nằm trong phạm vi Quy Tâm tông chúng ta."
"Nhiều như vậy à?"
Giang Bắc Nhiên không khỏi kinh ngạc.
Tính đại khái một chút, nơi Lục Dận Long chỉ vừa rồi gộp lại tương đương một quận, có thể nói khá là lớn.
"Không sai."
Lục Dận Long gật đầu:
"Lần này Phong Châu có thể nói là đại thanh tẩy, Quy Tâm tông xem như thu lợi được khá nhiều. Trong đó công lao của ngươi không nhỏ."
"Tông chủ quá khen, đệ tử không nhận nổi công lao lớn như thế."
"Bản tọa nói ngươi gánh được là ngươi gánh được. Bây giờ, lãnh tụ lưỡng đạo đều rất xem trọng ngươi, cũng rất xem trọng tân chính lệnh của ngươi, tiếp tục mở rộng địa bàn Quy Tâm tông như vậy, tự nhiên cũng nhờ ngươi không ít.”
Nói xong, Lục Dận Long gõ hai lần vào một nơi trên địa đồ:
"Bước kế tiếp của Thịnh quốc, ngươi có thể làm chậm lại nhưng việc về địa bàn này có phải ngươi nên để tâm một chút không.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì chắp tay:
"Vẫn xin tông chủ cho đệ tử chút thời gian."
"Đương nhiên, bản tọa biết việc này không gấp được. Nếu cần hỗ trợ, chi bằng tìm đám Chư bạch phiến đi, bản tọa đã phân phó bọn hắn, hoặc nói, bọn hắn cũng đang chờ ngươi trở về."
"Đệ tử đã rõ."
"Ừm, biết rồi thì đi đi."
"Vâng, đệ tử cáo từ."
Giang Bắc Nhiên rời khỏi phủ tông chủ không trực tiếp đi tìm dám Chư bạch phiến, mà nghĩ đến biến hóa to lớn của Phong Châu. Xem chừng Ân Giang Hồng và Thai Anh Tung cũng có không ít chuyện muốn nói với hắn.
Theo trình tự mà nói, tự nhiên trước phải theo tâm ý hai vị cự đầu, sau đó mới có thể toàn lực chế định kế hoạch.
Cho nên, Giang Bắc Nhiên trực tiếp viết hai phong thư, nói cho hai vị cự đầu biết mình đã xuất quan.
Nhìn thư về báo phải tới Yểm Nguyệt tông, Giang Bắc Nhiên nhịn không được thầm mắng.
"Ân giáo chủ... Ngươi không có nhà của mình à.”
Dù sao mỗi lần đều tới Yểm Nguyệt tông họp, việc này khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi nghĩ, có phải Ân Giang Hồng cảm thấy lỡ mà đánh nhau thì không sợ hư hao ma giáo nhà hắn không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận