Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 560: Bàn Chuyện (1)

"Bắc Nhiên, ngươi xuất quan rồi à."
Trong phòng nghị sự của Yểm Nguyệt tông, Thai Anh Tung vừa thấy Giang Bắc Nhiên đi vào thì nhiệt tình chào hỏi.
"Gặp qua Ân giáo chủ, Thai tả tướng, Thương hộ ấn."
Chờ Giang Bắc Nhiên hành lễ xong, Ân Giang Hồng mở miệng:
"Tiểu tử, ngươi cứ thế đột nhiên biến mất ba tháng, khiến bản tôn bỗng cảm nhận được Thịnh quốc này thật sự không thể thiếu ngươi."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì chắp tay:
"Ân giáo chủ nói đùa rồi, Phong Châu, thậm chí cả Thịnh quốc đều dựa vào mấy vị đang ngồi đây cầm trịch, trẫm chỉ phụ tá bên cạnh mà thôi, không dám nhận dạng khích lệ này."
"Ba lão đầu, tranh thủ thời gian giải quyết công việc đi.”
Ân giáo chủ vừa nói vừa ngoắc Giang Bắc Nhiên đi về phía mình.
Giang Bắc Nhiên đi tới bên cạnh bàn, đầu tiên hắn cầm lấy một tờ giấy thô quan sát một phen, sau đó tán dương:
"Tờ giấy này có tính chất không tệ a, người kiếm ở đâu vậy.”
Thai Anh Tung đáp:
"Không phải được chế phương trong cung luyện chế ra à. Tờ giấy này rất tốt, không khó bảo quản như trước.”
Giang Bắc Nhiên nhìn tờ giấy thô hồi lâu, thầm nghĩ đây mới chỉ là bước đầu. Giấy tuyên mới là giấy trắng lý tưởng nhất hắn muốn dùng để làm tiền giấy.
Bất quá với trình độ giấy thô hiện tại mà xe, chỉ cầm cho thợ trong cung đủ thời gian, tạo ra giấy tuyên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Nói về tờ giấy này."
Ân Giang Hồng đột nhiên móc một tờ ngân phiếu ra, đập xuống bàn:
"Tiền trang trong kế hoạch đã được xây xong, chỉ là ngân phiếu vừa được đưa vào thị trường thì lập tức có ngay hàng giả. Cứ thế sợ rằng còn khó dùng hơn đồng tiền.”
Vấn đề tiền giả đương nhiên Giang Bắc Nhiên có cân nhắc qua. Trong lúc chế tác ngân phiếu, hắn từng hạ lệnh thêm năm chữ “xử tử người làm giả”. Cơ mà đối với những người đang đường cùng, năm chữ này căn bản chẳng là gì.
Bây giờ thấy xử tử không uy hiếp được đám liều mạng kia, Giang Bắc Nhiên mới cầm lấy tờ ngân phiếu trên bàn:
"Ân giáo chủ không cần sốt ruột. Trẫm đã nghĩ tới chuyện này, muốn phòng ngừa việc làm giả, trọng điểm là.....”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì run run tờ ngân phiếu.
"Ấn ngân phiếu giấy."
Giang Bắc Nhiên cầm một tờ giấy thô lên, so sánh hai mặt:
"Bây giờ ngân phiếu được chế táo từ loại giấy thường thấy nhất, rất khó phân biệt. Trẫm cũng đã dặn trong phân xưởng, cải tiến một loại giấy được làm từ vỏ dâu, đợi giấy vỏ dâu hoàn thành và in làm ngân phiếu. Loại ngân phiếu này sẽ có độ tươi sáng nhất định, chỉ cần so sánh một chút sẽ thấy được sự khác bệt so với giấy thường.”
"Nếu loại giấy này cũng bị mô phỏng thì sao?"
Thai Anh Tung hỏi.
"Đầu tiên, kỹ thuật làm loại giấy vỏ dâu này rất khó học. Đồng thời, trẫm cũng sẽ giám sát chặt chẽ vấn đề nguyên liệu, cấm dân gian mua nó."
Ân Giang Hồng gật đầu:
"Được rồi! Bản tôn đã nói, ngươi vừa ra tay, vấn đề này khẳng định sẽ được giải quyết dễ dàng, nhưng mọi thứ đều có vạn nhất, vạn nhất giấy vỏ dâu ngươi vẫn bị làm giả thì sao.”
"Vậy cũng không sao, ngân phiếu làm căn bản của quốc gia. Trẫm đã nghĩ cách phòng ngừa, ví dụ in hoa văn đặc biệt, dùng một loại ấn mắt thường khó thấy được in lên ngân phiếu, khiến người ta khó mà mô phỏng... Đủ các loại biện pháp có thể khiến đám làm giả kia phải chùn bước."
Thai Anh Tung nghe xong thì gật gù đắc ý, hài lòng nói:
"Kể từ đó, có thể ngăn được tối đa việc làm giả. Tốt, tốt lắm.”
Dù đại đa số cường giả họ chỉ dùng linh thạch để giao dịch nhưng trong các việc bình thường khác tránh không được phải dùng ngân phiếu.
Nhưng vì trước kia tiền tệ Thịnh quốc vô cùng hỗn loạn, khiến giá trị bị giảm nghiêm trọng. Điều này khiến đại đa số người tu luyện chỉ chỉ có thể lấy vật đổi vật, vô cùng bất tiện.
Bây giờ ngân phiếu xuất hiện, có thể giúp người tu luyện giao dịch càng thêm thuận lợi. Đây tuyệt đối là chuyện tốt.
"Không hổ là bệ hạ anh minh thần võ của chúng ta a. Chuyện lớn thế nháy mắt đã giải quyết xong, bản tôn..."
Ân Giang Hồng nói được nửa câu thì hai mắt nháy một cái, bỗng đạp một cái, cùng hai người Thai Anh Tung bay ra ngoài cửa sổ.
Đây là... Cảm giác gì! ?
Dù Giang Bắc Nhiên không đi theo đám Ân Giang Hồng nhưng hắn hiểu vì sao phản ứng ba người lớn như vậy, vì vừa rồi hắn cũng cảm nhận được có một cỗ sát khí khó hiểu đánh tới. Sở dĩ nói khó hiểu là vì hắn đoán không ra ngọn nguồn cỗ sát khí đó là người hay yêu, tu vi bao nhiêu, chỉ cảm thấy một trận lạnh buốt thấu xương, lạnh tới tận sâu trong linh hồn.
Một năm nay Giang Bắc Nhiên gặp qua không ít cường giả, nhưng chưa có ai đem tới cho hắn loại cảm giác này. Dù là Diêm Quang Khánh Huyền Tôn cảnh cũng không thể.
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên hít sâu hai lần, sau đó mới bình phục cảm giác hậm hực trong lòng, đồng thời sáu lựa chọn hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận