Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 563: Sắp Xếp (2)

"Hoàng thượng, gia sư cũng không có ý thúc giục, ngài có thể từ từ cân nhắc."
"Được, vậy thay trẫm đa tạ Vạn tông chủ, người đâu!"
Theo tiếng hô của Giang Bắc Nhiên, Vương Thủ Quý lập tức chạy vào.
"Mời Hồng sứ giả tới thiên điện dùng bữa."
"Tuân chỉ."
Vương Thủ Quý hành lễ.
"Trẫm còn chút chính vụ phải làm, không thể phụng bồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đứng dậy rời đi.
"Ai!"
Dù Hồng Nhã Tuyền còn rất nói nhiều muốn nói nhưng thấy Giang Bắc Nhiên rời đi như thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đi theo Vương Thủ Quý tới thiên điện.
Giang Bắc Nhiên đưa tiễn Hồng Nhã Tuyền xong thì trực tiếp về ngự thư phòng. Mộc Dao hơi kinh ngạc nhìn Giang Bắc Nhiên.
Mộc Dao thức thời không hỏi gì, tiếp tục tự đọc sách.
Trong đêm, Giang Bắc Nhiên viết xong thì trở lại tẩm cung, đốt một điếu huân hương, thoải mái nằm trên giường rồng.
Hắn tự hỏi chính sách còn gì cần bổ sung không, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Xì ... Trượt ! ".
Giang Bắc Nhiên đang chuẩn bị thiếp đi thì mặt bỗng bị liếm.
"Trẫm đã nói rồi, miệng ngươi rất thối."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa chậm rãi mở hai mắt ra. Chỉ thấy Lục Vĩ Hồ cao tới nóc tẩm cung đang híp mắt đánh giá hắn.
Thấy Giang Bắc Nhiên đã tỉnh lại, Lục Vĩ Hồ lè lưỡi liếm một vòng bên miệng, lộ ra bộ dáng cực kỳ hung tàn.
"Ừm..."
Giang Bắc Nhiên che mũi, vẻ mặt ghét bỏ:
"Rõ ràng ngươi chỉ ăn tinh thạch, sao miệng lại thối thế.”
Thấy Giang Bắc Nhiên không sợ, Lục Vĩ Hồ tiếp tục đổi tạo hình, quơ sáu cái đuôi, mở cái miệng to táp tới.
"Làm gì? Ngươi muốn ăn ta à?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
Lúc này Lục Vĩ Hồ mới đắc ý:
"Sợ rồi sao, hì hì ha ha, nhân loại, ta muốn khiến ngươi trả giá đắt vì quá khứ dám nhục nhã ta!"
"Nếu sợ ngươi ăn ta, ta sẽ không thả ngươi đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì rời giường, đi rót một chén trà rồi nhìn Lục Vĩ Hồ:
"Ngươi đứng vậy có mệt không a?"
Thấy Giang Bắc Nhiên không sợ mình chút nào. Lục Vĩ Hồ hừ một tiếng, trong lòng tuy có chút khó chịu nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ.
Nó ưm một tiếng, biến thành hình người, chính là hình dáng xinh đẹp động lòng người khi gặp Giang Bắc Nhiên lần đầu.
"Ngươi thật sự tin ta sẽ không ăn ngươi à."
Lục Vĩ Hồ nhảy nhót tới trước bàn, ngửi hương thơm của trà rồi vươn tay ra:
"Ta cũng muốn uống!"
"Muốn thì tự rót đi."
"Quả nhiên chủ nhân rất đặc biệt a !"
Lục Vĩ Hồ nói xong thì tự rót một chén trà cho mình.
"Trở về tìm trẫm có chuyện gì sao?"
"Này! là chủ nhân không phải nên có bộ dáng của chủ nhân hả!?”
"Nếu ngươi không xem trẫm là chủ nhân thì đừng có tới đâu.”
"Tiểu Tiểu đương nhiên xem chủ nhân là chủ nhân rồi, không phải vừa rồi vẫn gọi vậy sao.”
Lục Vĩ Hồ nịnh nọt nói.
"Cho nên ngươi tìm trẫm đến cùng có chuyện gì?"
"Hừ ! thật vô vị."
Thấy Giang Bắc Nhiên mềm không được, cứng không xong, Lục Vĩ Hồ nhấp một hớp trà nóng:
"Lúc đầu bản hồ đến là để báo ân, nhưng bây giờ không muốn báo nữa."
Giang Bắc Nhiên:
"Nha."
"Ngươi không thấy đáng tiếc sao! Bản hồ là đại yêu đó! Đây chỉ là một cái Thịnh quốc nho nhỏ, mặc kệ ngươi muốn gì ta cũng có thể làm được cho ngươi.”
"Trẫm vốn không tính kêu ngươi báo ân, sao mà tiếc được?"
Lục Vĩ Hồ phun hai đoàn khí từ lỗi mũi ra, cảm thấy mình mà nói chuyện với người này nữa chắc sẽ nhịn không nổi sẽ ăn hắn luôn quá. Thế là nó đứng lên, nhìn thẳng Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Ngươi, hôm đó... Vì sao nguyện ý thả ta đi?"
"Ngươi chỉ muốn sống thôi, có lỗi gì đâu?"
Lục Vĩ Hồ nghe xong thì nháy mắt hai lần:
"Thế nhưng... Nhân loại giết dị thú không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Trên đời này, chưa có chuyện gì là thiên kinh địa nghĩa cả."
"Nhưng đại đa số mọi người đều cho là vậy."
"Vì sao trẫm phải giống họ?”
"Hì hì."
Lục Vĩ Hồ nghe xong đột nhiên cười:
"Chủ nhân của ta quả nhiên không giống bình thường."
Nói xong, Lục Vĩ Hồ lại liếm mặt Giang Bắc Nhiên một cái, để lại một câu "ta phải trở về tìm mẹ" rồi rời khỏi tẩm cung.
Giang Bắc Nhiên ghét bỏ xoa mặt, duỗi lưng một cái, lần nữa nằm trên giường.
Hôm sau, Giang Bắc Nhiên múa bút thành văn cho tới trưa. Sau khi cảm thấy đủ để Mộc Dao ứng phó thì giao lại số sách cho Mộc Dao, sau đó ngồi tường vân bay về Quy Tâm tông.
Hôm qua hắn hàn huyên với Thai Anh Tung đến trưa, Giang Bắc Nhiên cũng dần hiểu ý của hai vị cự đầu, Lư Lâm quận có thể tiếp tục phát triển. Nhưng dựa vào những gì Giang Bắc Nhiên đã nói, khuếch trương thì nhất định phải có đầy đủ đồ bảo hộ, cho nên hắn cũng không tính là mù quáng mở rộng phạm vi tân chính.
Giang Bắc Nhiên nghĩ vậy nên mới tới tìm Chư bạch phiến tới thương thảo với hắn một chút về việc này.
Chư bạch phiến nghe xong cũng biểu thị hắn hoàn toàn tán đồng. Bây giờ tân chính lệnh đã được áp dụng ở Lư Lâm quận, có thể nói hắn xứng với danh xưng người đứng đầu, cũng biết rõ phía sau Lư Lâm quận phồn hoa là bao nhiêu tâm huyết. Nếu tăng khu vực cần phát triển thì độ khó không chỉ tăng gấp đôi thôi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận