Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 567: Trò Chơi Mới (1)

"Ôi!"
Thủy Kính đường, Thính Đào các, Ngu Quy Miểu đang tĩnh tọa đột nhiên kêu một tiếng đau đớn, sau đó nàng ngẩng đầu ủy khuất nhìn sư phụ, phảng phất như muốn hỏi sao lại muốn đánh ta.
"Khí tức quá loạn, căn bản không chuyên tâm tu luyện."
"Ta..."
Ngu Quy Miểu đỏ mặt cúi đầu, vừa rồi nàng đang tự hôm nay nên tập trung thu thập tài nguyên hay nên tăng cường trang bị trong trò chơi, trong lúc nhất thời có chút phân tâm.
"Nếu để ta phát hiện nữa, hôm nay ngươi cũng đừng mong được tắm thuốc."
Ngu Quy Miểu nghe xong thì giật mình, lập tức cao giọng đáp:
"Vâng!"
Thấy Ngu Quy Miểu lần nữa trở về trạng thái tĩnh tọa, Vu Mạn Văn khẽ thở dài một cái, lắc đầu.
Ban đầu, sở dĩ Vu Mạn Văn đồng ý nhận năm nàng làm đồ đệ là vì cảm thấy thiên tư các nàng không sai, cũng thật thích các nàng.
Nhưng từ khi các nàng bắt đầu tu luyện, tốc độ tiến bộ quả thực khiến Vu Mạn Văn kinh hãi. Năm người đều có sự cố chấp khó hiểu, dù mỗi ngày đều mệt tới cực điểm thì hôm sau vẫn đúng giờ xuất hiện trong phòng luyện công, một chút điểm lười biếng cũng không có.
Đương nhiên, Vu Mạn Văn cũng hiểu rõ động lực của năm người các nàng là từ đâu mà có.
Nhớ tới bộ dáng vui vẻ khi chơi hôm qua của cả năm, không hiểu sao tâm tình Vu Mạn Văn có chút phức tạp. Tuy nàng mừng cho cả năm nhưng lại có chút phiền muộn, chỉ là nàng không biết phiền muộn này từ đâu mà tới.
Là vì lo cho sau này các nàng sẽ không chuyên tâm luyện công nhỉ, ân... Hẳn là vậy.
Giờ Dậu, Vu Mạn Văn dẫn theo năm đồ đệ đúng giờ tới Đinh Lan thủy tạ.
Thấy dáng vẻ nhảy nhảy nhót nhót của các nàng, Vu Mạn Văn thật sự có chút bất đắc dĩ.
Chẳng qua, nếu là Giang Bắc Nhiên... Có lẽ đáng giá để các nàng trở nên như vậy.
Vu Mạn Văn bấm ngón tay tính toán, nàng và Giang Bắc Nhiên quen biết cũng gần một năm, chứng kiến hắn từ một đệ tử ký danh lột xác thành đại nhân vật có thể nghị sự cùng tông chủ như hiện tại.
Người không quen hẳn sẽ cảm thấy kỳ quái, không hiểu Giang Bắc Nhiên có gì đặc biệt. Nhưng nếu là người quen, đối phương sẽ cảm nhận được Giang Bắc Nhiên có bao nhiêu bản lĩnh.
Ai, quen biết hắn lâu như vậy, không chỉ không giải khai được bất kỳ bí mật nào từ hắn, ngược lại ngày càng thấy hắn bí ẩn hơn, thật khiến người ta đau đầu a.
Năm đóa kim hoa một đường đi vào Đinh Lan thủy tạ, vừa đi vào nhìn vào phòng chính bên, cả năm phát hiện sư huynh quả nhiên như ước định ngồi bên trong.
Trong lúc năm người vui sướng thì nghe tiếng ho nhẹ của sư phụ.
"Nếu các ngươi có suy nghĩ gì khác thường, tới đây không phải vì tắm nước thuốc thì sau này không cần tới nữa.” Năm người bị đoán được tâm tư đồng loạt giật mình, nhao nhao lắc đầu:
"Không có, không có, chúng ta hoàn toàn không có ý này."
"Thật sao?"
Vu Mạn Văn nghiêng đầu nhìn năm người hỏi.
Ba tỷ muội Ngu gia nghe xong vội tiến lên một bước, Ngu Quy Thủy vươn tay vuốt vuốt bả vai sư phụ.
"Sư phụ, ngài đối với chúng ta tốt như vậy, sao chúng ta dám không biết trân quý."
Ngay sau đó, Ngu Quy Chủy cũng tới trước nắm chân váy Vu Mạn Văn:
"Sư phụ, mỗi lần chúng ta đều hận không thể tắm lâu thêm một chút, nào có muốn tắm xong sớm.” Ngu Quy Miểu thấy không mình không có chỗ hạ thủ, chỉ có thể xoa eo nhỏ của sư phụ:
"Đúng rồi đúng rồi ! ".
"Đùng!"
"Đùng!"
"Đùng!"
Vu Mạn Văn đánh vào ba bàn tay loạn động trên người mình, trợn mắt nói:
"Tranh thủ thời gian vào ngâm nước thuốc đi."
"Vâng ! ".
Năm người nghe xong vội chạy vào phòng chính, đầu tiên là thi lễ với Thi Phượng Lan một cái, sau đó cùng nhìn về phía sư huynh. Dù sư huynh không để ý, chỉ ngồi ở kia cũng đủ khiến năm nàng thầm vui.
Trong lúc cao hứng, năm nữ hài đứng xếp hàng đi vào viện, để lại một trận tiếng cười như chuông bạc.
Trước khi đánh bạc, Vu Mạn Văn nhìn Giang Bắc Nhiên một cái:
“Đến cùng ngươi cho các nàng uống mê dược gì?"
Giang Bắc Nhiên chỉ nhún nhún vai, không trả lời.
Trong lúc bày bàn cờ, Thi Phượng Lan ngẩng đầu nói:
"Thích chơi cùng Tiểu Bắc Nhiên rất bình thường mà? Không phải Mạn Văn ngươi cũng rất thích sao."
Vu Mạn Văn nghe xong, gương mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên, nhưng thần sắc lạnh nhạt như cũ:
"Ta chỉ thích chơi cùng các ngươi mà thôi."
"Nào có, ta thấy ngươi..."
"Được rồi đường chủ, chúng ta nên đi thêm dược liệu đi, nhiêu đó không đủ dùng."
Vu Mạn Văn nói xong thì kéo Thi Phượng Lan vào hậu viện.
"Ai nha! Ta còn muốn bày cục! Chờ ta bày xong rồi đi cũng được mà."
"Không được, chính sự quan trọng."
Giang Bắc Nhiên nhìn Thi Phượng Lan bị kéo đi, lắc đầu, tiếp tục bày bàn cờ.
Sau nửa canh giờ, năm người tắm xong chầm chậm đi tới, tóc các nàng vẫn còn ướt, hẳn chưa lau khô.
"Tới tới tới, nhanh ngồi, nhanh ngồi."
Thi Phượng Lan rất có phong phạm chủ nhân, đứng lên ngoắc năm người tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận