Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 570: Manh Mối

Hai câu này ám chỉ món đồ này vốn đã có bên hắn, chỉ là hiện tại hắn không nhận ra, cần đợi tới khi có đủ năng lực, ngọc tự nhiên xuất hiện.
Mặc dù hai câu này ký từ phi thường mơ hồ, nhưng cũng có thể xem như một đầu manh mối, về sau lưu ý thêm bên người sự vật có lẽ liền sẽ có phát hiện.
Về phần Lưỡng Nghi Bí Vũ cùng Trảm Nhật Lưu không có trên Kỳ Trân phổ, Giang Bắc Nhiên vẫn như cũ không có bất kỳ manh mối gì.
"Còn có hoàng cổ nữa... Làm sao mà luyện đây."
Giang Bắc Nhiên nhìn cổ trùng màu xanh lá đang ăn như gió cuốn trong lòng bàn tay, tự lẩm bẩm.
Từ khi đoạt được cổ trùng của người bày trận, Giang Bắc Nhiên gọi nó là lão Vương. Nếu nói trong số các cổ trùng hiện tại hắn có, trùng nào có hi vọng đột phá đến hoàng cổ nhất, lão Vương tất nhiên là ứng cử viên số 1.
Giang Bắc Nhiên cũng suy nghĩ cách luyện chế hoàng cổ được vài hôm.
Cách đơn giản lại thô bạo nhất chắc chắn là bo 100 con cổ vương nuôi trong một cái vạc, con còn sống cuối cùng có thể là hoàng cổ.
Nhưng đây chỉ là Giang Bắc Nhiên đoán, luyện chế 100 con cổ vương đã đủ khiến hắn đau đầu. Dù trên đại lục cấm toàn dân dùng sâu độc này, muốn tìm được sâu độc luyện chế thật sự quá khó.
Không dễ chơi a...
Giang Bắc Nhiên cảm thán rồi thu hồi trận bàn quay về Quy Tâm tông bồi đám Thi Phượng Lan chơi cờ.
Sau đó, Giang Bắc Nhiên trở lại phòng nhỏ của mình, bắt đầu nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.
"Sư huynh! Ngài về rồi."
Trong lúc đó, Giang Bắc Nhiên nghe tiếng truyền âm nhập mật của Lâm Du Nhạn.
Giang Bắc Nhiên đứng dậy đẩy cửa sổ ra, ứng tiếng nói:
"Ừm, vừa trở về không lâu."
"Ta bị cha ta gọi về nhà một chuyến, gần đây mới có thời gian đến. Bất quá ta có quà cho sư huynh, vốn muốn đặt trên bàn của sư huynh nhưng không ngờ sư huynh lại về sớm."
"Lễ vật thì miễn đi, lần này trở về tìm ta có việc sao?"
Dù mỗi lần gặp, Lâm Du Nhạn đều khiến hắn nhức đầu nhưng so sánh với vẻ hiểu chuyện trước đây, Giang Bắc Nhiên đoán có lẽ nàng có việc muốn nhờ.
Nghe xong, Lâm Du Nhạn không khỏi đỏ mặt thầm nghĩ.
Đây cũng là tâm ý tương thông giữa phu thê à... Thật sự là chút bí mật nhỏ gì cũng không giấu được, hì hì.
Thẹn thùng một hồi, Lâm Du Nhạn tiếp tục truyền âm nói:
"Thật sự chuyện gì cũng không gạt được sư huynh, lần này Du Nhạn tới đích thật có việc muốn nhờ..."
Giang Bắc Nhiên vừa muốn đáp thì hệ thống nhảy ra.
Lựa chọn một: Trực tiếp cự tuyệt Lâm Du Nhạn.
Ban thưởng: Cẩm Vân Mị Bản (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Để Lâm Du Nhạn nói tiếp.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Lại tới! ?
Cảm giác hệ thống ngày càng bất thường, Giang Bắc Nhiên cảm thấy có chút tê cả da đầu. Đồng thời không tự chủ được bắt đầu liên hệ với nhiệm vụ tìm bảo vật.
Ba năm sau... Đến cùng là đại sự nguy hiểm cỡ nào sẽ xảy ra?
Vuốt vuốt xương mũi, Giang Bắc Nhiên cảm giác có chút nhức đầu chọn số hai, truyền âm:
"Chuyện gì?"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
"Ông!"
Câu trả lời của Giang Bắc Nhiên khiến Lâm Du Nhạn run rẩy kịch liệt.
Đây là lần thứ hai sư huynh đáp ứng thỉnh cầu của nàng, so với lần trước càng gọn gàng linh hoạt hơn, điều này chứng tỏ điều gì! ?
Đại biểu cho ngày cưới hỏi đàng hoàng của nàng và sư huynh đã không xa nữa!
A ! Trong lúc nhất thời, Lâm Du Nhạn cảm thấy thân thể khô nóng không thôi, lấy được nam tử khí phách như sư huynh khiến tim nàng đập rộn ràng.
"Hô..."
Thở dài một hơi, Lâm Du Nhạn không khỏi suy nghĩ vì sao lần này sư huynh đáp ứng sảng khoái như vậy.
Chẳng lẽ vì lần trước vợ chồng cãi nhau ư? Nhất định là vậy! Dù sư huynh mặt ngoài không thừa nhận nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có chút áy náy a? Đúng! Nhất định là vậy!
Ai da! Sư huynh ! Nhạn Nhi làm sao có thể giận ngươi, dù người hành hạ chết Nhạn Nhi, Nhạn Nhi vẫn luôn tươi cười đón nhận.
"Đến cùng là chuyện gì?"
Trong lúc thân thể Lâm Du Nhạn ngày càng khô nóng, sư huynh đột nhiên truyền âm đến, lúc này mới khiến nàng tỉnh táo hơn.
Hì hì, sư huynh thật nóng vội, là vội vã muốn bù đắp cho ta sao, ngay cả bù đắp cũng mạnh mẽ như vậy, sư huynh đúng là hảo nam tử có khí khái nha.
Chậm một hơi, Lâm Du Nhạn truyền âm:
"Sư huynh, là vầy, tiểu cô của ta mất tích, cho nên muốn nhờ ngươi đi tìm nàng cùng ta."
"Tiểu cô?"
Giang Bắc Nhiên cau mày trả lời:
"Nói cụ thể một chút."
"Vâng! Tiểu cô là muội muội nhỏ nhất của phụ thân ta, theo phụ thân nói. Từ nhỏ nàng đã thích chạy loạn khắp nơi, thường xuyên khiến người trong nhà lo lắng, nhưng ta rất thích tiểu cô, vì nàng thường dẫn ta lén ra ngaofi chơi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận