Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 571: Tiểu Cô Của Lâm Du Nhạn

"Hai tháng trước, ta trở về nhà một chuyến, trong lúc đó đã cùng cô cô tới vài nơi. Nhưng ba ngày trước, cô cô lại vô thanh vô tức biến mất. Ta nói lại với cha nhưng cha căn bản không coi ra gì, vì việc tiểu cô đột nhiên biến mất quá bình thường với người trong nhà."
"Thế nhưng... Ta cảm thấy lần này tiểu cô biến mất rất bất thường, dù mỗi lần nàng ra ngoài chưa chắc dẫn ta theo nhưng đa phần đều sẽ báo lại. Cơ mà lần này chẳng có tin gì cả, cứ đột nhiên bốc hơi, việc này khiến ta cảm thấy rất bất thường.” Giang Bắc Nhiên nghe xong không khỏi rơi vào trầm tư.
Căn cứ theo lời Lục Dận Long từng nói, gia tộc Lâm Du Nhạn không tầm thường, dù kém Thi Phượng Lan thì đoán chừng cũng không kém quá xa.
Dường như trong cơ thể Lâm Du Nhạn lại phong ấn thứ gì đó khá nguy hiểm.
Nhúng tay vào chuyện của một đại tộc như thế, Giang Bắc Nhiên nghĩ thế nào cũng thấy phiền phức.
Nhưng lần này hệ thống dường như muốn hắn hỗ trợ.
Thôi được rồi... Quả nhiên lần này nhiệm vụ chính tuyến chỉ có thể dựa vào vốn liếng tự thân của ta.
Giang Bắc Nhiên bất đắc dĩ thở dài, truyền âm nói:
"Ngươi có nói với phụ thân ngươi chưa?” "Cha luôn coi ta là hài tử, nói ta nghĩ nhiều nên vạn bất đắc dĩ ta mới đến xin sư huynh giúp đỡ, tiểu cô là người thân quan trọng của ta. Chỉ cần sư huynh nguyện ý giúp ta, cái giá gì ta cũng nguyện ý bỏ ra."
Chẳng lẽ hai trân bảo cuối cùng không có trên Kỳ trân phổ... Cần có Lâm Du Nhạn mới lấy được?
Thế là Giang Bắc Nhiên thử hỏi.
"Được, muốn ta hỗ trợ cũng được, vậy ngươi có biết Lưỡng Nghi Bí Vũ, Phượng Tiên Thạch, Trảm Nhật Lưu cùng Huyền Âm kỳ diễm không?"
Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Du Nhạn mới đáp:
"Thật có lỗi... Sư huynh, những vật này ta đều chưa từng nghe qua, nhưng là ta có thể giúp ngài tìm! Ta thề ta nhất định sẽ cố gắng hết sức!"
Không biết sao. . ' Giang Bắc Nhiên có hơi thất vọng chép miệng, tiếp tục truyền âm:
"Được, ta có thể giúp ngươi."
"Thật! ? Đa tạ sư huynh!"
"Bây giờ ngươi tới đình nghỉ mát bên ngoài An Lương thôn chờ ta, ta sẽ đến ngay."
Ai nha ! Vừa nghe đến ba chữ An Lương thôn, Lâm Du Nhạn không khỏi nhớ tới ký ức khi mình được gặp sư huynh mỗi ngày, cứ như tiểu thê tử chờ trượng phu vậy.
Ý là tới chỗ cũ chờ huynh ấy ư? Sư huynh đúng ngày càng lớn mật...
Lâm Du Nhạn che miệng hô một tiếng, đấm một phá vào con sư tử đá bên cạnh rồi nhảy chân sáo rời đi.
Hẹn hò ! hẹn hò ! lại hẹn hò ! Trong lúc hưng phấn, Lâm Du Nhạn đánh một chưởng lên con sư tử đá ven đường, khiến đầu nó dập nát một nửa.
Sau nửa canh giờ, Giang Bắc Nhiên xuất hiện ở bên ngoài đình nghỉ mát, nhìn Lâm Du Nhạn đang muốn đứng lên:
"Ngồi đi."
….
Đại lục này không có dạng thư tịch giới thiệu tất cả quốc gia như địa lý quốc gia hoặc thông sử đại lục, cũng không có sử ký toàn thư ghi lại toàn bộ đại sự thiên hạ.
Cho nên, muốn tìm hiểu phong thổ quốc gia khác chỉ có thể tự đi tìm hiểu hoặc phái người đi.
Bất quá hiện tại Giang Bắc Nhiên trước mắt một người địa phương, cho nên không cần phiền toái như vậy.
"Kỳ quốc có rất nhiều phe phái, trong đó có ba phe cường đại nhất, một là Lâm Vũ điện do Đại Tư Không - Quách Hạc Minh khống chế, Tứ Minh Vương trong đó đều là Huyền Tôn, mạnh không gì sánh được."
"Thứ hai là Nam Minh quân do Thiên Sư - Diệp Bồi Phong thống lĩnh, Nam Minh quân có tổng cộng có một ngàn ba trăm người. Yếu nhất trong đó là Huyền Vương cảnh, thống soái nghe đồn là Diệp Bồi Phong, tu vi đã là Bán Thánh."
Nghe tới đây, Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm khái nói:
"Thật là... quân đội được tạo thành Huyền Vương cũng được à. Thịnh quốc thật sự không sánh được."
"Cuối cùng là hoàng đế Kỳ quốc, Đồ Trình Phong, Huyền Tôn đỉnh phong, ít nhất ở mặt ngoài thì hắn là người có tiếng nói nhất Kỳ quốc, được vạn người ngưỡng mộ."
Hoàng đế cũng có thể diện như vậy...
Muốn hiểu về một quốc gia, tất nhiên phải tìm hiểu về thế lực nội bộ của nó trước. Như Thịnh quốc là chính ma lưỡng đạo, Kỳ quốc là quốc gia do hoàng quyền làm chủ, địa vị của triều đình cực cao, tất cả thế lực tông môn đều phải chịu sự giám sát của triều đình.
Kể từ đó, quan chức tự nhiên cũng đại biểu cho thực lực.
Dù Kỳ quốc không phân biệt chính ma lưỡng đạo rõ ràng nhưng vẫn có nơi xuất hiện tranh đấu. Trong đấu nội bộ trong nước chưa bao giờ ngừng, mà mục đích cuối cùng vẫn chỉ vì lợi ích.
Phe phái luôn rắc rối và phức tạp như vậy, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Hôm nay có thể đâm sau lưng ngươi một đao, ngày mai có thể cùng ngươi xưng huynh gọi đệ.
Cho nên, Giang Bắc Nhiên không trông cậy Lâm Du Nhạn có thể nói rõ quan hệ tất cả phe phái. Bất quá khiến hắn ngoài ý muốn là Lâm Du Nhạn vẫn có chút hiểu biết nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận