Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 587: Tiểu Nương Tử (1)

Rốt cục... cũng an toàn...
Giang Bắc Nhiên trốn trong một sơn động hung hăng thở hổn hển hai cái.
Đã lâu rồi hắn chưa có cảm giác tử vong gần kề như thế này.
Từ lúc đi từ hồ tới hang động này, hệ thống đã phát động 7 bảy .
Nói cách khác, nếu nhiệm vụ được phát động tiếp, khả năng cao ngày mai nó sẽ bãi công. Mà ở nơi đây, không có hệ thống trợ giúp, hắn đủ tự tin ngày mai mình sẽ bị Thiên Đạo tháo thành tám khối.
"Ha... Ha..."
Giang Bắc Nhiên lại thở hổn hển thêm mấy cái nữa mới bình tâm lại.
Nếu nói lúc mới bắt đầu chỉ tùy tiện đi mấy bước đã phát động nhiệm vụ khiến hắn rất khoái hoạt thì hiện tại, phần khoái hoạt đó đã biến thành phiền não to lớn, thậm chí là áp lực.
Giang Bắc Nhiên cũng không dám buông lỏng cảnh giác, vì hắn vẫn chưa nghĩ được cách vượt qua nghịch cảnh này.
Hắn vốn còn muốn ở đây xoát thêm thật nhiều điểm thuộc tính rồi mới về. Nhưng hiện tại Giang Bắc Nhiên đã từ bỏ kế hoạch, dù sao tần suất phát động của hệ thống thật sự quá cao, hắn lại không có phòng an toàn gì cả, thật sự là trần truồng xông vào Long Đàm.
Đây đúng là từ thôn tân thủ xông vào bản đồ cao cấp mà.
Mặt khác, Lâm Du Nhạn đứng cách đó không xa lặng lẽ nhìn sư huynh.
Dù biểu hiện sư huynh vẫn như thường nhưng Lâm Du Nhạn vẫn mơ hồ cảm thấy sư huynh như có tâm sự gì đó, mà loại cảm giác này trước giờ chưa từng có.
Hình như ta đã đem tới phiền toái lớn cho sư huynh rồi.....
Trong lúc nhất thời, Lâm Du Nhạn có chút tự trách, nhưng ngay lúc nàng muốn mở miệng nói gì đó thì sư huynh đã lên tiếng.
“Trước đó đã nói rồi, ngươi có ba ngày để tìm hiểu về tam đại thế lực của Kỳ quốc, khi ta hỏi thì phải hỏi gì đáp nấy.” Lâm Du Nhạn cảm thấy mình có thể giúp sư huynh thì lập tức đáp:
"Vâng! Ta nhất định sẽ làm tốt.” "Được rồi, ba ngày sau gặp lại ở đây, đi thôi."
"Vâng!"
Lâm Du Nhạn nói xong thì lập tức rời khỏi sơn động.
Nhìn Lâm Du Nhạn chạy xa, Giang Bắc Nhiên ngồi xuống trước đống lửa. Lúc này hắn đã đẩy Lâm Du Nhạn đi, việc thu thập tin tức rất cần thiết nhưng hơn hết hắn càng muốn biết nguy cơ tứ phía từ khi tới Kỳ quốc này có phải do Lâm Du Nhạn không.
Giang Bắc Nhiên an tâm ngủ một giấc rồi rời khỏi hang động, hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy tâm thần thanh thản.
Hành trình hôm qua quá khẩn trương, bây mới hắn mới có cảm giác buông lỏng, Kỳ quốc không hổ một trong những quốc gia gần Trung Nguyên nhất. Dù ở nơi không có linh mạch thì linh khí vẫn dư dả, Thịnh quốc không so được.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Giang Bắc Nhiên đã lấy lại sức. Hiện tại hắn cần ra ngoài xem thử, việc nhiệm vụ liên tục phát động liệu có phải do Lâm Du Nhạn chăng. Lấy bản đồ xác định vị trí của mình một chút, Giang Bắc Nhiên đi tới nơi Lâm Du Nhạn miêu tả.
Một bước... Hai bước... Ba bước...
Giang Bắc Nhiên cẩn thận, chậm rãi đi vào rừng rậm.
Quả nhiên, hôm qua lựa chọn đi cùng Lâm Du Nhạn đúng là sai lầm lớn nhất.
Thấy hệ thống không xuất hiện nữa, Giang Bắc Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Giang Bắc Nhiên cởi Mẫn Nhiên Sáo Trang ra.
Lúc còn ở Thịnh quốc, Mẫn Nhiên vô cùng lợi hại, nhưng ở nơi này, mặc Mẫn Nhiên lại có phần "giấu đầu lòi đuôi", ngược lại dễ dàng dẫn tới phiền phức.
Cất kỹ Mẫn Nhiên đi, Giang Bắc Nhiên sải bước rời đi.
Sau một lúc lâu, Giang Bắc Nhiên ngồi trong một quán rượu nhỏ, trên bàn còn một phần thịt heo và đậu phộng. Một đường đi từ rừng rậm tới tiểu trấn, dù tần suất phát động nhiệm vụ của hệ thống không cao như hôm qua, nhưng trong vòng một canh giờ đã nhảy ra mười lần, xem như khá là nguy cấp.
Giang Bắc Nhiên ngắm cảnh ngoài cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ về việc có nên sửa đổi kế hoạch một chút không.
Ban đầu, Giang Bắc Nhiên cảm thấy bản thân có thể tự giải quyết chuyện này, mà bây giờ rõ ràng là xuất sư bất lợi, còn chưa kịp làm gì đã bị hạn chế gắt gao.
Nhiệm vụ chính tuyến này đúng là ẩn giấu không ít phiền phức kỳ kỳ quái quái a... Là Thiên Đạo nhằm tăng cường nhằm vào ta ư?
"Khách quan ! rượu hoa mơ ! củ lạc ! thịt đầu heo ! ngài muốn đều lên đủ, dùng từ từ nha."
Giang Bắc Nhiên gật đầu với tiểu nhị rồi cầm bầu rượu lên rót cho mình một chén.
Ăn một miếng thịt, Giang Bắc Nhiên lại hớp một ngụm rượu.
"Ừm... Tuy hơi nhạt nhưng cũng không tệ."
Giang Bắc Nhiên vừa ăn vừa suy nghĩ.
"Ha ha ha, đúng là một tiểu nương tử xinh đẹp, ở cùng với loại tiểu bạch kiểm này làm gì? Tới bồi ca ca uống một chén rượu đi?"
Lúc này, bàn bên của Giang Bắc Nhiên xuất hiện một tên du côn dữ tợn, cười to nói chuyện với một đôi tiểu tình lữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận