Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 593: Hưng Phấn

Sau khi quan sát đủ loại biểu hiện của Vương công tử, trong đầu Tiểu Thất chỉ còn lại bảy chữ.
"Người đại ca này ta nhận!"
Tiểu Thất một đường leo đến vị trí này, nhiều khi đều đều là dựa vào quý nhân tương trợ, cho nên hắn vẫn luôn cảm thấy, tìm được một người đại ca tốt mới là mấu chốt để lên như diều gặp gió.
Mà Vương công tử lại tỏa ra khí tức "Tuyệt thế hảo đại ca".
Bây giờ xem ra, Tiểu Thất phát hiện lần này ông trời đúng thật quá chiếu cố hắn rồi. Vậy mà trực tiếp đưa một vị đại ca đỉnh cấp... Không đúng, là đại gia đỉnh cấp tới cho hắn!
Nghe Lâm Du Nhạn nói xong, Giang Bắc Nhiên cau mày:
"Còn có quy củ như thế sao? Nhất định phải người Lâm gia mới có thể sử dụng?"
"Thế thì cũng không phải..."
Lâm Du Nhạn nhăn nhó hai lần:
"Chỉ là ở Kỳ quốc, gặp bài như gặp người, tác dụng rất lớn nên dù là ta cũng chỉ có một khối, trừ phi... Trừ phi..."
Trong khí mặt Lâm Du Nhạn đỏ như sắp rỉ máu, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Vậy ngươi cứ trực tiếp nói là tìm được thêm một khối nữa được hay không.”
"Có thể! Đương nhiên có thể!"
Lâm Du Nhạn không ngừng gật đầu:
"Chỉ cần sư huynh yêu cầu, Nhạn Nhi nhất định làm theo."
Nghe tới đây, Tiểu Thất đã xác định phỏng đoán của mình hoàn toàn chính xác.
Đại tiểu thư Lâm gia nào chỉ ưa thích vị Vương công tử này... Phải nói là si mê mới đúng.
Việc này khiến Tiểu Thất không khỏi suy đoán rốt cục thân phận của Giang Bắc Nhiên là gì.
Với địa vị của Lâm gia ở Kỳ quốc, người có thể khiến đại tiểu thư Lâm gia si mê đến mức này phải có thân phận bậc nào?
Chẳng lẽ là vương gia công tử của nước láng giềng nào đó? Hoặc con của một vị Huyền Tôn?' Trong lúc Tiểu Thất lâm vào vô số suy đoán thì Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Được, vậy bây giờ ngươi về nhà lấy một khối lệnh bài tới đây, ta sẽ an bài kế hoạch tiếp theo."
"Vâng!"
Lâm Du Nhạn đáp ứng một tiếng, sau đó ngượng ngùng nói:
"Sư huynh... Nếu, ta nói là nếu, ta không lấy được lệnh bài, ngài có muốn cân nhắc..."
"Không lấy được thì thôi, ta sẽ nghĩ kế hoạch khác."
Giang Bắc Nhiên trả lời.
"Vâng..."
Lâm Du Nhạn đáp xong thì cúi đầu rời đi.
Chờ Lâm Du Nhạn rời đi rồi, Giang Bắc Nhiên mới nhìn về phía Tiểu Thất:
"Ngươi có thể tìm tới đây, xem như thông qua khảo nghiệm của ta, trong mấy ngày nay có thể đưa đồ tới chưa?” "Đương nhiên có thể!"
Tiểu Thất tích cực hồi đáp.
Nói đùa gì vậy, có thể trèo lên cái cây to Lâm gia ai mà không muốn. Dù bám ở gốc vẫn hơn xa có chức hoa văn lĩnh hiện tại của hắn.
"Ừm, vậy ngươi về trước đi chuẩn bị một chút, hai ngày sau lại tới."
"Vâng!"
Tiểu Thất nói xong thì quay đầu rời khỏi hang động.
Cách sơn động trăm mét, Tiểu Thất rốt cục nhịn không được vung mạnh nắm đấm, phát tiết hưng phấn bị áp chế nãy giờ.
Hắn dùng mạng cược cái gì? Không phải là loại cơ hội cá chép vượt long môn này sao?
Mẹ! Tiểu Thất sắp dẫn người đi qua ngày tháng an lành rồi!
Hai ngày về sau, Tiểu Thất lần nữa quay lại sơn động, nhưng làm thế nào cũng chẳng thể tìm ra chỗ hang động cũ.
Chuyện gì vậy... Rõ ràng ở đây mà.
Tiểu Thất vẫn luôn tự tin về trí nhớ của mình. Dù là vị trí hay người, chỉ cần gặp hắn đều nhớ.
Cho nên phản ứng đầu tiên của hắn không phải mình tìm nhầm chỗ mà có phải Vương công tử lại đang muốn thử hắn không.
Trong lúc hắn đang quan sát xem dưới đất còn sót lại thứ gì chăng thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đúng là Vương công tử hắn một mực đi tìm.
Đầu tiên Tiểu Thất không khỏi sững sờ, tiếp đó dùng tốc độ cực nhanh hành lễ:
"Bái kiến Vương công tử."
Giang Bắc Nhiên nhìn Tiểu Thất gật nhẹ đầu rồi đặt ngón trỏ lên mi tâm đối phương, thầm tụng niệm.
"Càn tôn diệu linh, Khôn thuận nội doanh."
Một giây sau, Tiểu Thất hoa mắt, ngay sau đó đã xuất hiện trước hang núi từng tới.
Chỉ là hiện tại trong sơn động có nhiều đồ hơn, tỉ như cửa ra vào, tranh treo tường tối giản.
Tiểu Thất nháy mắt hai lần, không hiểu vì sao không gian bỗng thay đổi.
Sau khi kinh ngạc, Tiểu Thất thấy vị đại tiểu thư Lâm gia kia thì thi lễ một cái.
Chờ Giang Bắc Nhiên lần nữa ngồi trên băng ghế đá, Tiểu Thất chắp tay nói:
"Đại ca, ta đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng."
Thấy hệ thống không xuất hiện, Giang Bắc Nhiên cũng là không để ý để Tiểu Thất gọi mình là đại ca.
Giang Bắc Nhiên đáp được xong thì ngoắc Tiểu Thất lại và nói:
"Lại đây ngồi đi."
Tiểu Thất đồng ý xong, lập tức cúi đầu đi tới ngồi quỳ giữa hai người.
"Cái ghế kia là của ngươi."
Giang Bắc Nhiên băng ghế đá bên cạnh.
Thấy đại ca nhà mình không thích những lễ tiết phàm tục này, Tiểu Thất cũng nghe lời ngồi lên băng ghế đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận