Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 595: Đại Tẩu (1)

Giang Bắc Nhiên nhìn chằm chằm Phượng Song thành trên địa đồ, dùng ngón tay chỉ đại một chỗ rồi hỏi Lâm Du Nhạn:
"Cô cô từng đi qua những địa phương nào, ngươi biết không?"
"Ừm... Hành tung cô cô khó dò, ta chỉ biết được một phần thôi.” Nói xong Lâm Du Nhạn chỉ vào một chỗ trên bản đồ Kỳ quốc.
"Chương trấn bên cạnh thác nước Bảo Phồn, Du Ninh huyện Dương An động, Khâu Đàm huyện Hưng Yên quật..."
Mỗi khi Lâm Du Nhạn nói một nơi, Giang Bắc Nhiên lập tức đánh một cái ký hiệu lên đó. Đợi đến khi Lâm Du Nhạn nói xong hết thì trên địa đồ đã có nhiều hơn mười hai ký hiệu.
"Chỉ có nhiêu đây thôi, còn lại ta thật sự không nghĩ ra."
Giang Bắc Nhiên nâng bút lông lên, nhìn về phía Tiểu Thất:
"Thế nào, có đầu mối gì không?"
Tiểu Thất không chút do dự, trực tiếp mở miệng đáp:
"Mười hai chỗ Lâm tiểu thư nói có bảy chỗ có điểm giống nhau.” Nói xong, Tiểu Thất chỉ vào bảy nơi.
Lâm Du Nhạn thấy thế thì không khỏi kinh ngạc:
"Bảy nơi này đều là nơi cô cô từng tới một mình, năm chỗ còn lại là nàng dẫn ta theo.” "Chúng có điểm chung gì?” Giang Bắc Nhiên cảm thấy mình đã sắp tìm được manh mối rồi.
“Bảy nơi này đều có truyền thuyết về bí cảnh.” "Thì ra là thế..."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì gật đầu.
Nói như vậy thì rất nhiều thứ dần rõ ràng hơn, Lâm Thi Uẩn không chịu được việc tu hành khô khan nên chọn đi khắp nơi tìm động thiên phúc địa, hy vọng có thể phát động cơ duyên gì đó, trực tiếp nhất phi trùng thiên.
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, nhìn về phía Tiểu Thất nói:
"Những thứ này mà ngươi cũng biết, khá lắm.” "Hắc hắc."
Tiểu Thất ngượng ngùng gãi gãi đầu:
"Chỉ sợ không giúp được gì cho Vương đại ca thôi, ta từng có giấc mơ được vào bí cảnh, nhất phi trùng thiên, cho nên biết rõ chuyện của không ít nơi.” Giang Bắc Nhiên mỉm cười, tiếp tục nhìn vào địa đồ:
"Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đã có hai manh mối, lần này cô cô của ngươi một mình rời đi, xác suất lớn hẳn lại đi tìm bí cảnh, mà khả năng cao vị trí bí cảnh này sẽ ở xung quanh Phượng Song thành. Dù không có thì cũng trong phạm vi Hoàng Bình quận."
Giang Bắc Nhiên lần nữa nhìn về phía Tiểu Thất:
"Trong Hoàng Bình quận có bao nhiêu lời đồn liên quan tới bí cảnh?"
"Có không ít, trong đó có một chỗ nằm bên cạnh Phượng Song thành. Nghe đồn nơi đó có một Ngũ Lý câu, ban đầu sẽ phát ra quang mang bảy sắc, khiến vô số chim muôn vờn quanh, kéo dài hai canh giờ mới biến mất, cho nên nghe đồn nơi đây có chỗ lạ."
Giang Bắc Nhiên nhấc bút lên:
"Ngũ Lý câu, nằm ở đâu?"
Tiểu Thất chỉ vào một vùng đất trống nằm ở phía tây bắc Phượng Song thành:
"Là chỗ này."
Giang Bắc Nhiên vẽ một hình trên lên chỗ Tiểu Thất vừa chỉ rồi viết ba chữ Ngũ Lý câu lên đó:
"Được rồi, trước hết các ngươi cứ dò xét nơi đây đi."
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên đánh dấu những nơi có bí cảnh còn lại ở Hoàng Bình quận, sau đó giao địa đồ cho Lâm Du Nhạn:
"Tranh thủ lên đường, chúng ta đã trì hoãn không ít thời gian rồi."
Lâm Du Nhạn cẩn thận cầm lấy địa đồ, có chút không nỡ nhìn sư huynh một chút, nhưng nghĩ tới chính sự quan trọng vẫn gật đầu nói:
"Vâng, sư huynh."
Giang Bắc Nhiên vỗ vai Tiểu Thất một cái rồi nói:
"Với năng lực này của ngươi sẽ làm nên chuyện lớn. Đợi sau này mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ có an bài thật tốt cho ngươi.” "Đa tạ Vương đại ca!"
Tiểu Thất kích động cúi đầu bái liên tục.
"Đi thôi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì vung tay lên, đưa hai người họ rời khỏi ẩn trận rồi lần nữa ngồi trở lại băng ghế đá, ném củi khô vào trong đống lửa.
Lắng nghe tiếng nổ đôm đốp, Giang Bắc Nhiên nghĩ tới vài hướng đó.
Trong đó tốt nhất đương nhiên là tìm được Lâm Thi Uẩn trong một chỗ bí cảnh nào đó, vì vào trong đó mới có thể biến mất thời gian dài như vậy.
Nhưng Giang Bắc Nhiên cảm thấy khả năng này không cao. Nếu đơn giản như vậy, hệ thống cũng không giao nhiệm vụ cho hắn.
"Xác suất lớn là gặp phải phiền toái rồi..."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên thở dài, hai người bị đưa khỏi hang động đang đi bộ trong rừng rậm.
Tiểu Thất cảm nhận được từng trận sát khí tỏa ra trên người tuyệt thế mỹ nhân, tuy nó không nhắm tới mình nhưng Tiểu Thất vẫn cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, thân thể không khỏi nóng lạnh từng trận.
Không được, cứ tiếp tục như vậy sợ là chưa tới Hoàng Bình quận ta đã ngã xuống trước.
Con ngươi Tiểu Thất đảo một vòng rồi chắp tay nói:
"Đại tẩu, ngài xem, chúng ta làm thế nào để đi Hoàng Bình quận cho nhanh đây?"
Nghe được hai chữ này, toàn thân Lâm Du Nhạn run lên, xoay đầu qua chỗ khác:
"Ngươi vừa mới... Gọi ta là gì?"
"Ừng ực..."
Tiểu Thất nuốt nước miếng một cái, cố gắng giữ vững trước áp lực, lần nữa hô:
"Đại tẩu a, đại tẩu và đại ca chỉ cần ngồi cùng một chỗ đã khiến người ta cảm thấy đây là ông trời tác hợp rồi. Có thể nói là trai tài gái sắc điển hình, chuyện ngài trở thành đại tẩu của tất nhiên nước chảy thành sông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận