Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 603: Tán Tu Thiên Mã (2)

Mặc dù người trước mắt nhìn như nho nhã lễ độ nhưng Lâm Du Nhạn vẫn chẳng hề buông lỏng lòng cảnh giác, nàng dùng huyền thức quan sát xung quanh một chút, phát hiện không có khí tức người khác mới lên tiếng:
"Nguyên lai là đệ tử Xích Nhật tông, thất kính thất kính, không biết vì sao huynh đài lại bày muốn mê trận ở đây?"
"Tông ta có chút chuyện cần xử lý ở Ngũ Lý câu nên tạm thời phong tỏa khu vực xung quanh, khiến cô nương bị cuốn vào, hết sức xin lỗi."
"Vũ huynh khách khí, nếu đã là hiểu lầm, không biết có thể thả ta đi chưa?"
Thanh Phong mỉm cười rồi đáp:
"Cũng như chuyện tại hạ vừa nói, hiện tông ta đang làm chuyện quan trọng ở Ngũ Lý câu, cần phải xem cô nương có thấy thứ gì không.” "Ta chỉ tới Ngũ Lý câu đi dạo thôi, cũng không vào được bên trong, càng không gặp bất kỳ đệ tử nào ở Xích Nhật tông bên ngoài."
"Nếu thế, xin cô nương đi vào trong nghỉ chân một chút, ăn chút trà, cũng coi như bồi tội vì đã quấy rầy cô nương."
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Thanh Phong, Lâm Du Nhạn chắp tay nói:
"Vũ huynh không cần khách khí, trong nhà ta còn có chút chuyện chờ ta làm, ngày khác ta nhất định đến nhà bái phỏng."
"Hay vào nghỉ ngơi một chút đi, bằng không sư phụ sẽ bảo ta ỷ thế hiếp người, bại hoại môn phong, truyền đi cũng không tốt lắm."
Lúc này Tiểu Thất đứng sau lưng Lâm Du Nhạn gấp tới ứa ra mồ hôi. Hắn đương nhiên nhận ra tuy mặt ngoài Vũ Tấn phi thường khách khí nhưng kỳ thật trong lời mời này căn bản không cho phép cự tuyệt. Dù hắn có lòng nhưng cũng biết khi người tu luyện nói chuyện sẽ không cho phép người bình thường như hắn chen vào, hắn đứng ra nói chuyện chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Lâm Du Nhạn cũng nhìn ra hôm nay không thể rời đi ngay. Vì thế không tốn nhiều thời gian, trực tiếp lấy lệnh bài ra.....” Nhưng nàng còn chưa nói hết lời đã thấy Vũ Tấn thuấn gian di động đến trước mặt nàng, cướp lấy lệnh bài.
Thật mạnh!
Chỉ trong chớp nhoáng, Lâm Du Nhạn đã nhìn ra mình tuyệt đối không phải đối thủ của người trước mắt này, trong lúc nhất thời lập tức nắm chặt pháp bảo hộ thân cha cho đang đặt bên hông.
Thanh Phong cầm lệnh bài rồi chắp tay nói:
"Nguyên lai là đại tiểu thư Lâm gia, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, thất kính thất kính."
"Nếu Vũ huynh đã biết vậy thì để ta đi được chưa?” "Đương nhiên, chỉ cần Lâm tiểu thư vào nghỉ chân một chút, uống chén trà , chờ tại hạ bẩm báo sư phụ xong sẽ trả lại lệnh bài và tiễn Lâm tiểu thư đi."
Giờ khắc này, Lâm Du Nhạn đã xác định đối phương không ổn, mà cô cô mất tích cũng liên quan tới Xích Nhật tông. Bằng không sao hắn đột nhiên cướp lệnh bài của nàng, dù biết nàng là người Lâm gia nhưng vẫn ngang ngược như vậy.
Lâm Du Nhạn quan sát một chút xung quanh, dù biết tu vi người trước mắt này rất cao nhưng nếu chỉ có một mình hắn, nàng vẫn có thể cố gắng rời đi được, như thế vẫn hơn vào ‘uống chén trà’ cùng đối phương.
Thấy Lâm Du Nhạn không lên tiếng còn quan sát xung quanh, Thanh Phong cũng không giả bộ làm quân tử khiêm tốn nữa, trực tiếp bộc phát khí thế Huyền Vương:
"Lâm tiểu thư, hy vọng ngươi có thể phối hợp với ta một chút, không cần chống cự vô vị, bằng không quyền cước không có mắt, làm bị thương khuôn mặt như hoa như ngọc của ngươi thì không ổn.” Vừa dứt lời, Lâm Du Nhạn trực tiếp móc một viên hắc ngọc từ bên hông ra ném về phía Vũ Tấn rồi kéo Tiểu Thất chạy đi.
Thanh Phong vừa muốn đuổi thì thấy hắc ngọc hóa thành một lồng giam màu đen vây hắn bên trong.
Pháp bảo Huyền cấp? Quả nhiên không hổ là tiểu thư đại gia tộc, đủ xa xỉ.
Thanh Phong bị nhốt cũng không hoảng, một khắc khi Lâm Du Nhạn đào tẩu, hắn đã nhận ra nàng chỉ là Huyền Sư mà thôi, vẫn còn Đông Sương và Bàn Thạch kia mà.
Dù có trốn khỏi hai người kia được thì chưa chắc thoát ra được mê trận này.
Nhưng giờ khắc này Thanh Phong không có tâm tình vui vẻ khi bắt được đại tiểu thư Lâm gia, ngược lại còn cảm thấy vô cùng áp lực.
Bất quá chỉ một lát sau hắn đã trở lại bình thường, dù sao giết một cũng đắc tội, giết hai cũng là đắc tội, trước mắt cứ giải quyết phiền toái này rồi tính.
Mặt khác khác, Lâm Du Nhạn kéo Tiểu Thất chạy được một nửa thì thấy hai đạo nhân ảnh giáng xuống từ trên trời, ngăn cản đường đi của mình.
Lại là hai Huyền Vương!
Lâm Du Nhạn biết mình đã hãm sâu vào tuyệt cảnh nên không chạy trốn nữa, mà mở miệng nói:
"Quý tông thật sự muốn cùng kết tử thù cũng Lâm gia ta?” Đông Sương nở nụ cười xinh đẹp, lắc đầu:
"Làm sao lại thế, tại Kỳ quốc có người nào không biết Lâm gia các ngươi một tay che trời, Xích Nhật tông nho nhỏ như chúng ta nào dám đối địch địch. Chỉ là hy vọng Lâm tiểu thư cũng hiểu được nỗi khổ tâm riêng của chúng ta, vào uống chén trà nóng, nói rõ mọi chuyện, đừng để chúng ta khó xử."
"Nếu ta khăng khăng không đi thì sao?"
"Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Đông Sương nói xong mắt bèn nhìn Bàn Thạch:
"Động thủ."
"Đã sớm chờ câu này của ngươi."
Bàn Thạch nói xong thì thân hình khẽ động, trong nháy mắt phóng tới trước mặt Lâm Du Nhạn, vào lúc hắn muốn đưa tay bắt Lâm Du Nhạn thì đột nhiên nghe được Đông Sương sau lưng hô lớn.
"Cẩn thận!"
Đồng thời, phía sau lưng hắn truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
"A!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận