Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 631: Vô Lượng Tôn Giả Tới

Nghe được đã bình yên vô sự, hai cô cháu cùng kích động giang hai cánh tay lao tới chỗ Giang Bắc Nhiên.
Lựa chọn một: Đơn độc ôm lấy một người trong đó.
Ban thưởng: Thiên Chu kỳ hình (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Cùng ôm hai nữ nhân.
Ban thưởng: Vân Phách Độc Quyết (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn ba: Khéo léo né tránh hai nữ nhân.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Vậy cũng được,
Giang Bắc Nhiên thầm mắng xong bèn chọn số ba, thân hình thoắt một cái đã tránh khỏi hai nữ nhân đang nhào tới.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm mị lực.
Uầy! Lại phải đẹp trai hơn rồi? Phiền chết đi được!
Nhìn điểm mị lực lại tăng thêm một chút, Giang Bắc Nhiên vô cùng buồn bực.
Hai nữ nhân cùng vồ hụt nhìn nhau một cái rồi xem như chưa có gì xảy ra lùi ra chỗ khác.
Giang Bắc Nhiên nhìn lên Thiên Nhãn, phát hiện số Huyền Thánh kia ít nhiều đều lộ ra vẻ chật vật, có vài người áo choàng bị rách, còn có mấy vị bị thương.
Con mẹ nó. Rốt cuộc y phục đám Huyền Thánh này mặc được làm từ chất liệu gì vậy?
Vừa rồi Vô Tượng Tôn Giả rõ ràng không nhắm về phía Giang Bắc Nhiên, vì linh mạch nên chắc chắn hắn đã lưu thủ, bằng không một khi chiêu thức thẩm thấu xuống đất sẽ không hay. Cơ mà mỗi dư ba của chiêu thức thôi cũng khiến Giang Bắc Nhiên dùng hết sức ngăn cản. Nếu phải chính diện đối đầu với Huyền Thánh, chỉ sợ hắn chẳng trụ nổi một chiêu.
Uy lực của Huyền Thánh... khủng bố như vậy!
Chờ chút, bọn họ đang... Cãi nhau?
Nhìn 10 Huyền Thánh vây quanh Vô Tượng Tôn Giả không ngừng chỉ trỏ trong Thiên Nhãn, rõ ràng là đang chỉ trích đối phương.
Chẳng lẽ là...
Giang Bắc Nhiên lập tức có suy đoán, đồng thời vận khởi Quy Tâm Quyết hấp thu linh khí.
Quả nhiên... Mộc linh khí đã mỏng hơn rồi!
Hiện Giang Bắc Nhiên trốn rất sâu dưới lòng đất, mà Mộc linh khí cũng không ngừng trào vào hang động, hắn nhận ra mình cách linh mạch không xa.
Mà chiêu vừa rồi có uy lực lớn như vậy, khó tránh tổn hại tới linh mạch.
Lão đầu bại gia này... biết rõ ở dưới có linh mạch vẫn chơi lớn như thế, bị mắng là đúng rồi.
Trong Thiên Nhãn, đám Huyền Thánh cãi nhau liên tục nửa nén hương, sau đó dần rời đi.
Thoải mái vậy sao...
Thấy thế, trong lúc nhất thời Giang Bắc Nhiên không biết nên nói gì.
Họ tranh giành hơn cả năm trời, cứ thế phủi bỏ đi.
Chẳng lẽ một năm nay họ đã đoạt được cái khác?
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng không đoán bật, dù sao ‘bộ phim’ này kết thúc là được, tiếp theo hắn cần nghĩ xem nên rời đi kiểu gì.
"Dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi."
Giang Bắc Nhiên thu thập linh thạch Địa cấp rồi nói.
Lâm Du Nhạn và Lâm Thi Uẩn nghe xong thì cùng hô:
"A? Nhanh như vậy đã phải đi rồi?"
"Còn nhanh nữa? Các ngươi tính ở lại đây cả đời à?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu lại hỏi.
Lâm Du Nhạn nghe xong thì xấu hổ đáp:
"Vậy cũng được."
Giang Bắc Nhiên đánh giá nàng một lần, gật đầu nói:
"Cũng được, ngươi muốn thì ở lại đây đi, ta để trận pháp lại cho ngươi.”
"Vậy sư huynh thì sao! ?"
"Trở về a."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa thu thập đồ.
Lâm Du Nhạn đoán sư huynh sẽ trả lời như vậy nên cũng chẳng thất vọng gì, yên lặng quay đầu đi thu thập hành lý.
Thấy Lâm Du Nhạn như thế, Lâm Thi Uẩn cũng chẳng tự chuốc nhục nhãn, chỉ có chút mất mác thở dài.
Giang Bắc Nhiên dọn đồ xong thì quan sát hang động một vòng rồi thở dài.
Hơn một năm nay, hắn thu hoạch được rất nhiều, cũng cảm nhận được sự cường đại của linh mạch Ngũ Hành.
Hy vọng về sau còn cơ hội gặp được.
Giang Bắc Nhiên đáng tiếc lắc đầu, vừa muốn đi ra ngoài thì hệ thống lại phát động, là ban thưởng Địa cấp thượng phẩm.
Giang Bắc Nhiên nhún vai, hỏi hai nữ nhân:
"Muốn ăn gì?"
Mắt hai người sáng lên, đồng thời hô.
"Thịt ướp mắm chiên!"
"Đậu hũ ma bà!"
"Được, chờ đó."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì bắt đầu chuẩn bị đồ.
Sau một nén nhang, một bàn mỹ vị được dọn lên, khẩu vị Lâm Du Nhạn và Lâm Thi Uẩn hoàn toàn khác biệt, một người thích ăn ngọt, một người thì ưa cay, cho nên Giang Bắc Nhiên đã chuẩn bị đủ hai loại thức ăn.
Trong lúc hắn chuẩn bị nấu cơm thì một thanh âm vang lên.
"Nha, thơm thật, không ngại nhiều thêm đôi đũa chứ?"
Nghe thanh âm bất thình lình vang lên, Giang Bắc Nhiên kìm lòng không được, thân thể căng thẳng.
Người có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào trận pháp của Giang Bắc Nhiên, dùng đầu ngón chân nghĩ thôi hắn cũng đoán được là ai.
Nhìn hai nữ ngây ngốc, Giang Bắc Nhiên cố gắng tỉnh táo, xoay người sang một bên, phát hiện đó chính là.
Vô Tượng Tôn Giả.
Khí tức Giang Bắc Nhiên có phần hỗn loạn, mở miệng đáp:
"Tiền bối nguyện ý đến dự, vãn bối tất nhiên cầu còn không được, mời ngồi a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận