Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 634: Trở Về

Thấy Vô Tượng Tôn Giả rời đi, Giang Bắc Nhiên quay người chắp tay hành lễ với lão giả thần bí:
"Đa tạ tiền bối mở miệng tương trợ, vãn bối vô cùng cảm kích."
"Ha ha."
Lão giả thần bí hiền hòa cười với Giang Bắc Nhiên một tiếng rồi biến mất tại chỗ.
Con mẹ nó...
Giang Bắc Nhiên cảm thấy hôm nay mình đã sửng sốt đủ cho một năm, đám Huyền Thánh này làm việc thật sự khó hiểu a.
Đúng là không theo sáo lộ ra bài a!
Lâm Thi Uẩn cũng mất hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nàng nhìn Giang Bắc Nhiên rồi cảm thán:
"Không ngờ ngươi lại nhận biết đại nhân vật cấp Huyền Thánh. Bất quá cũng đúng, chỉ có gia tộc có Huyền Thánh mới đào tạo được loại quỷ tài này a.” Quỷ tài cái gì chứ.
Giang Bắc Nhiên thầm mắng xong cũng không tính giải thích, dù hắn chẳng biết vì sao vị lão giả thần bí kia lại nói thế nhưng hẳn cũng chẳng nói lung tung. Một Huyền Thánh vì sao lại dùng một nhân tình đổi lấy tự do cho hắn, huống hồ chi họ còn chẳng quen thân?
Nhưng ta thật sự chưa từng gặp đối phương a...
Cơ mà đối phương cũng chẳng cho hắn cơ hội giải thích, mọi chuyện kết thúc lập tức biến mất.
Thật là thần bí.
Giang Bắc Nhiên không nghĩ ra đầu mối gì liền dứt khoát không nghĩ nữa. Dù sao đợt này hắn cũng kiếm lời rồi, Mộc linh mạch để hắn hấp thu thoải mái, còn làm quen được với hai vị Huyền Thánh nữa.
Một người muốn nhận hắn làm đồ đệ, một người trực tiếp nói hắn là tộc nhân.
Chưa kể nguyên nhân sâu xa, ít nhất trong đó cũng là thiện ý.
Đã kiếm lời như thế cũng không cần đắn đo quá làm gì.
Giang Bắc Nhiên nghĩ tới chuyện rời khỏi đây, lần này hệ thống không xuất hiện nữa, chứng tỏ không còn gì nguy hiểm.
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên xác định xung quanh chỉ hai vị Huyền Thánh này phát hiện ra hắn mà thôi, cơ mà hắn lại suy nghĩ, Vô Tượng Tôn Giả còn dễ hiểu. Dù sao hắn sống được qua chiêu thức của nàng, bị phát hiện cũng là bình thường thôi, mà vị lão giả thần bí kia thì lạ hơn. Dưới tình huống các Huyền Thánh khác không phát hiện ra hắn mà đối phương lại phát hiện ra, chứng tỏ đối phương có huyền nghệ hoặc chiêu thức gì đó cao siêu hơn các Huyền Thánh bình thường.
Dù sao cũng đều là đám lão quái vật.
Giang Bắc Nhiên xác định có thể rời đi xong cũng không kéo dài, nói với Lâm Du Nhạn và Lâm Thi Uẩn:
"Đi thôi, có thể đi ra rồi."
Hai người nghe xong sững sờ, ánh mắt mất mát.
Kỳ thật các nàng rất thích cuộc sống thế này.
Nhưng một giây sau, Giang Bắc Nhiên đã dẫn các nàng rời khỏi Niếp Hành Chu Thiên Trận.
"Tê..."
Trong nháy mắt, Lâm Thi Uẩn không khỏi hít sâu một hơi.
"Cường giả khác đánh nhau đem hết thảy san thành bình địa, Huyền Thánh đánh nhau ngay cả bình địa cũng không chừa.....” Phía trên nơi đám Giang Bắc Nhiên trốn là một rừng núi cây, nhưng bây giờ trọc lóc, cứ như trước giờ chẳng có gì cả.
Giang Bắc Nhiên thổi ra một đóa tường vân rồi kêu Lâm Du Nhạn tiến vào mây, nhưng ngay lúc Lâm Thi Uẩn cảm khái xong, chuẩn bị tiến vào theo thì Giang Bắc Nhiên đã ngăn lại.
"Hiện tại ngươi không cần theo ta nữa, về đi.” Lâm Thi Uẩn sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu là chuyện gì.
"Nhưng... ngươi không lo ta sẽ nói bí mật của ngươi ra ngoài sao?"
"Ngươi sẽ không nói."
Nhờ có hệ thống mà Giang Bắc Nhiên mới có thể đáp một cách tự tin như vậy.
Thì ra... Hắn tín nhiệm ta như vậy...
Trong lúc nhất thời, Lâm Thi Uẩn cũng không biết nên cao hứng hay thất lạc.
"Đi thôi, Tiểu Thất phiền ngươi quan tâm."
Lâm Thi Uẩn biết bản thân không cách nào đi theo bèn đi vào tường vân, cười nói với Lâm Du Nhạn:
"Ngươi phòng những nữ nhân khác nghiêm ngặt như phòng ta đó!” "Điểm này tự nhiên không cần cô cô nói, ngoài ra ta khuyên cô cô cũng đừng có ý nghĩ xấu nữa, bằng không nội đấu gia tộc xảy ra thì không tốt lắm.” "Chờ ngươi đánh lại ta rồi nói sau."
Lâm Thi Uẩn nói xong thì rời khỏi tường vân.
Không đợi Giang Bắc Nhiên nói chuyện, Lâm Thi Uẩn đột nhiên nhét một túi thơm vào tay Giang Bắc Nhiên.
"Cái này cho ngươi, đừng... Đừng quên ta!"
Lâm Thi Uẩn nói xong thì xoay người bay về nơi xa.
Giang Bắc Nhiên nhìn cái túi thơm màu đỏ rồi tiện tay bỏ vào Càn Khôn Giới, khống chế tường vân bay về Thịnh quốc.
Trong mây, Lâm Du Nhạn rốt cục cũng có thời gian ở riêng với sư huynh thì vô cùng vui vẻ. Khóe miệng nhếch lên, chỉ thiếu chút là chảy nước miếng.
So với Lâm Du Nhạn chỉ toàn nghĩ về sư huynh thì Giang Bắc Nhiên còn nhiều chuyện cần suy nghĩ hơn nhiều.
Mặc kệ từ nguyên nhân gì, lúc này hắn đột nhiên biến mất hơn 1 năm, đừng nói bị mọi người xem như mất tích, dù bị hiểu lầm là chết cũng hoàn toàn có khả năng. Dưới loại tình huống này, không biết thân phận hoàng đế Thịnh quốc của hắn có bị thay thế không nữa.
Đối với Thịnh quốc, Giang Bắc Nhiên bỏ rất nhiều tâm tư vào, hắn rất muốn nhìn thấy tương lai nó sẽ trưởng thành thế nào. Nếu tân hoàng lên ngôi, không biết đối phương có làm loạn Thịnh quốc chăng.
Mặt khác, đám đại nhân vật Thịnh quốc không tìm được hắn chắc cũng điên rồi. Dù sao trước khi đi hắn còn dang dở rất nhiều việc.
Ai, thật phiền mà.
Giang Bắc Nhiên cảm thấy mọi chuyện dần phiền phức hơn bèn thở dài.
Vừa thở dài xong, ba lựa chọn xuất hiện trước mặt hắn, không có gì chuyện khác chỉ là ‘hướng dẫn’ đường đi cho hắn mà thôi.
Dù đã qua một năm nhưng nơi này vẫn có vô số nguy hiểm nhầm vào ta à...
Chọn số ba xong, Giang Bắc Nhiên dựa theo chỉ dẫn của hệ thống bay về phía tây nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận