Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 640: Huyền Ấn

"Cái này... Cái kia... Tiểu Bắc Nhiên! Lần này ngươi về trễ vậy, không phải nên suy nghĩ xem bồi thường gì cho ta trước sao!” Thi Phượng Lan nâng cằm hô.
Mà Giang Bắc Nhiên thì vươn tay nhéo má Thi Phượng Lan, nhìn chằm chằm nàng hỏi:
"Nhanh... Nói..."
"Ai nha, ta nói, ta nói, ta nói là được nha."
Thi Phượng Lan nói xong thì lùi về sau một bước, chân vẽ hai cái vòng tròn trên mặt đất rồi mới nói với Giang Bắc Nhiên:
"Vậy ngươi đồng ý với ta là sẽ không giận trước đi."
"Ba... Hai..."
"Ai nha! Đừng đếm, đừng đếm, ta nói, là lần trước lúc ngươi rời đi, ta... Ta vụng trộm để lại một cái huyền ấn trên người ngươi.” Thi Phượng Lan nói xong thì giải thích một hồi:
"Ai bảo ngươi nói không biết lúc nào mới về... Ta là lo cho ngươi nên mới... Tiểu Bắc Nhiên... Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ngươi đừng tới đây! Tới là ta kêu lên đó! Ai nha, ta biết sai rồi, ta không dám nữa đâu!"
Nhìn Giang Bắc Nhiên không ngừng đi tới gần mình, Thi Phượng Lan dùng hai tay ôm đầu hô.
"Vậy bây giờ có thể trừ huyền ấn đi được chưa?"
Nghe Giang Bắc Nhiên hỏi, lúc này Thi Phượng Lan mới chậm rãi mở mắt ra:
"Lúc ngươi vừa tới ta đã thu hồi huyền ấn lại rồi.” "Dễ như vậy?"
"Hắc hắc, đây là bí ấn gia truyền của nhà chúng ta, lợi hại không."
Thi Phượng Lan đắc ý nói.
Nghe được hai chữ gia truyền này, Giang Bắc Nhiên đã liên kết được mọi thứ lại.
Thì ra là thế...
Huyền ấn là một loại dấu ấn tinh thần, vô sắc vô hình, rất khó bị phát hiện.
Giang Bắc Nhiên vẫn luôn không nghĩ ra, vì sao vị Huyền Thánh kia lại bảo hắn là người một nhà, cuối cùng bây giờ đã rõ.
Lần trước hắn tới cáo biệt với Thi Phượng Lan, trước khi đi hệ thống đã nhảy ra một nhiệm vụ Địa cấp, thì ra khi đó Thi Phượng Lan đang lén đặt huyền ấn lên người hắn, nếu hắn quay đầu sẽ hù nàng bỏ chạy mà không dùng huyền ấn nữa.
Từ đó, vị Huyền Thánh kia sẽ không lên tiếng giúp hắn...
“Cho nên, lão giả kia là phát hiện được huyền ấn trên người ta thuộc về gia tộc của họ nên mới giúp ta.....” Kể từ đó, Giang Bắc Nhiên liên kết mọi chuyện lại, Thi Phượng Lan vì lo cho an nguy của hắn, vụng trộm cài một cái ấn ký lên người hắn, đoán chừng ấn ký này có ý nghĩa đặc thù gì đó với Lâm gia nên vị lão giả kia mới có thể trực tiếp xem hắn như tiểu bối nhà mình mà chiếu cố.
Bối cảnh của Thi Phượng Lan... Quả nhiên khủng bố.
Dù Giang Bắc Nhiên đã sớm đoán được bối cảnh của Thi Phượng Lan, khả năng cao là gia tộc của Huyền Thánh nhưng hiện tại xác nhận được vẫn cảm thấy chấn kinh.
Tông chủ... Đến tột ngươi là thần thánh phương nào a?
Ngôi miếu hoang nhỏ như Quy Tâm tông vậy mà có hai tôn Đại Phật, một là tại thiên kim Lâm gia ở hô phong hoán vũ Kỳ quốc, một là đại gia tộc của Huyền Thánh.
Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, hai nàng rõ ràng là Thiên Đạo đưa tới làm khó Giang Bắc Nhiên hắn. Đoán chừng lúc Lục Dận Long nhận hai nàng còn ngơ ngác hơn cả hắn nữa. Với đám cô nãi nãi này, một khi hầu hạ không tốt, đừng nói Quy Tâm tông mà đoán chừng cả Thịnh quốc cũng bị diệt chỉ trong vài phút.
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ rõ ràng xong thì búng trán Thi Phượng Lan một cái:
“Về sau không được như vậy nữa."
"Ô..."
Thi Phượng Lan ôm trán miết miệng, trong lòng cũng hiểu Tiểu Bắc Nhiên không trách nàng.
Cảnh báo đã được giải trừ, Thi Phượng Lan lập tức giữ chặt hai tay Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi thiếu ta một... Hai, được rồi, dù sao cũng là thật nhiều thật nhiều ván bài, mau tới, mau tới! Hôm nay không bồi ta chơi cho đã ngươi đừng nghĩ rời đi.” Nhưng Giang Bắc Nhiên lại lắc lắc đầu:
"Ta về tông là tới báo bình an với ngươi thôi. Ta còn có chuyện cần xử lý, cho nên hôm nay không rảnh."
Thi Phượng Lan nghe xong, dù rất thất vọng nhưng nghĩ tới Tiểu Bắc Nhiên về là tìm mình trước nên lập tức vui vẻ lại.
"Được rồi, vậy ngươi xử lý xong nhớ bồi ta chơi..... Không đúng, đánh bài với ta!"
"Được, ta đồng ý với ngươi."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, quay người rời khỏi phòng chính, vào lúc hắn muốn đẩy ra cửa viện rời đi thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng la của Thi Phượng Lan.
"Tiểu Bắc Nhiên!"
Giang Bắc Nhiên đóng cửa viện lại, quay đầu nhìn Thi Phượng Lan đang chạy tới, hỏi:
"Thế nào?"
"Tiểu Bắc Nhiên, không phải lúc trước ngươi nói muốn xem thử Địa Tạng Chân Tinh sao? Ta đã lấy một khối từ nhà tới, ngươi muốn xem không?” Quả nhiên là phú bà a.
Cái gì gọi là một bước đúng chỗ? Đây chính là một bước đúng chỗ.
Không cần cứu cô cô, không cần mất đi một năm rưỡi, chỉ cần ám chỉ một chút đã trực tiếp được dâng ngay đồ tới tay.
Quá thơm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận