Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 647: Hòa Thượng (2)

Trong chùa miếu, không chỉ có truyền ra từng trận tiếng kêu thảm thiết mà Giang Bắc Nhiên còn phát hiện thì ra nơi này là đầu nguồn của mùi máu tươi.
Thế là Giang Bắc Nhiên cấp tốc đẩy đám người ra, chen vào toà chùa miếu kia.
"A!"
Lại một tiếng hét thảm thiết nữa vang lên, rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hòa thượng vốn nên tụng kinh niệm phật nay chẳng khác nào đồ tể sống, mà đối tượng của họ chính là nạn dân.
Điều đáng sợ hơn là những nạn dân đó hoàn toàn không bị ép buộc, họ đứng xếp hàng đợi hoà thượng làm thịt mình.
Giang Bắc Nhiên trà trộn vào đám người nghe ngóng trong chốc lát, rốt cục hắn mới hiểu được chân tướng sự việc.
Nguyên lai đây là tin tức do Lan Nhược Tự thả ra, họ nói sở dĩ mọi người nhiễm bệnh là vì tâm can bất chính, kiến trời hạ hình phạt, muốn thoát khỏi kiếp nạn này họ phải tới đây Trừ Nghiệt Điệp.
Mà Trừ Nghiệt Điệp là tờ giấy mỗi người mang tới, trên giấy viết lại những tội lỗi người đó từng làm, sau đó thành tâm khẩn cầu Phật Tổ tha thứ, nếu Phật Tổ tha thứ, Trừ Nghiệt Điệp sẽ tự bị thiêu hủy, ốm đau cũng biến mất theo.
Đối với nạn dân cùng đường mạt lộ mà nói, chỉ cần có cơ hội sống, họ đều nguyện ý thử một chút, cho nên tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng xa. Từ đó Lan Nhược Tự liền biến thành một tòa thần miếu, nạn dân đến mua Trừ Nghiệt Điệp có thể nói là nối liền không dứt.
Nhưng Trừ Nghiệt Điệp sao có thể trị được ôn dịch cơ chứ. Vì thế khi nạn dân chất vấn họ, đám hoà thượng này lại bắt đầu điên cuồng trị liệu.
Gọi là liệu pháp lấy máu.
Họ nói sở dĩ Trừ Nghiệt Điệp không linh nghiệm là vì tội lỗi của nạn dân quá mức sâu nặng, chỉ mỗi Trừ Nghiệt Điệp thôi không cứu được bọn họ, cho nên nhất định phải phóng ra toàn bộ tội lỗi trong thân mới có được cơ hội được cứu rỗi.
Cách nói này khiến đám nạn dân cảm thấy vô cùng có lý, thế là nhao nhao tranh đoạt cơ hội để được đám hoàng thượng lấy máu.
Đương nhiên việc này là vô nghĩa, chỉ khiến nạn dân chết càng nhanh mà thôi.
Thế nhưng Lan Nhược Tự lại nói đây là khảo nghiệm cuối cùng của Phật Tổ, chỉ cần ngươi chịu được, vậy ngươi chính là tín đồ chân chính của Phật Tổ, được trời cao phổ độ.
Thật không thể nào hiểu được đám đầu trọc này.
"Người kế tiếp."
Hòa thượng Trí Viễn mặc cà sa nói với nạn dân, Giang Bắc Nhiên ăn mặc chỉnh tề nghe mà sững sờ, nhưng cũng chỉ sững sờ mà thôi, dù sao hiện tại danh khí của đám người này ngày càng vang, cũng có không ít quý tộc tìm tới họ cầu xin giúp đỡ.
"Muốn Trừ Nghiệt Điệp sao? Một lượng bạc một tấm, nếu mua cho cả nhà sẽ lấy ngươi rẻ hơn."
Đúng là con mẹ nó bạo lợi mà...
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu, chắp tay trước ngực thi lễ với hòa thượng rồi mỉm cười một cái và nói:
"Vị đại sư này, đây là phật pháp cao thâm, trong miếu nhiều nạn dân nhiễm bệnh như vậy nhưng đại sư vẫn bình yên vô sự, thật khiến người ta bội phục."
Hòa thượng nghe xong cũng chắp tay trước ngực thi lễ trả lại cho Giang Bắc Nhiên:
"Có kim quang của Phật Tổ hộ thể, tự nhiên bách độc bất xâm."
Hộ hộ cái con mẹ nhà ngươi !
Đương nhiên, Giang Bắc Nhiên biết vì sao đám hòa thượng này không bị bệnh, đó là vì trên thân mỗi người có đeo một tấm Bách Thảo Phù.
Bây giờ dù là nạn dân Thịnh quốc hay người tu luyện, cả hai đều hiểu lầm về trận ôn dịch này. Mà hiểu lầm này chính là, họ không biết tuy ôn dịch khó chữa nhưng muốn phòng lại rất đơn giản.
Muốn phòng được ôn dịch cần tiêu trừ những hạt chướng khí nhỏ kia trước, nói cách khác khi ấy ôn dịch cũng chỉ còn là ôn dịch bình thường thôi, người tu luyện dù là cấp thấp nhất cũng dễ dàng tránh được.
Đây cũng là chuyện đầu tiên Giang Bắc Nhiên cần Ân Giang Hồng hạ lệnh cho tất cả người tu luyện Phong Châu khi ra cửa phải làm, đó là phòng hộ cho tốt.
Mà những hòa thượng này sau khi biết được cách phòng tránh đã nhân cơ hội kiếm tiền.
Dù sao những hòa thượng này có thể đứng trong một đám nạn dân cũng không bị nhiễm, đây chẳng phải là thần tích đó sao. Điều này càng khiến nhiều bách tính tới muốn được chữa bệnh hơn.
Lúc này, một vị hòa thượng đi tới gần niệm một tiếng A Di Đà Phật rồi mở miệng nói:
"Thí chủ, tội nghiệt của ngươi quá sâu, xem ra chỉ có Trừ Nghiệt Điệp vẫn không đủ để dẫn độ ngươi, chỉ khi phóng thích toàn bộ tội nghiệt trong cơ thể ngươi ra mới có cơ hội.” Nhìn Giang Bắc Nhiên một lượt, hòa thượng mở miệng nói:
"Thí chủ, nếu là ngài tự biết nghiệp chướng nặng nề, không dễ rửa sạch mà nói thì không bằng thêm mấy tấm Trừ Nghiệt Điệp đi. Hy vọng sẽ được Phật Tổ tha thứ, nếu ngài mua luôn năm tấm chúng ta sẽ lấy giá tốt hơn cho ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận