Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 660: Tìm Mặc Hạ

Giang Bắc Nhiên cho Ngô Thanh Sách dùng ăn một viên Thanh Tâm Đan rồi lắc đầu, kêu đối phương nghỉ ngơi cho thật tốt.
Một lúc lâu sau, rốt cục Ngô Thanh Sách mới hòa hoãn lại, chỉ là còn không sức để nói chuyện, dáng vẻ hết sức yếu ớt.
Nhìn Ngô Thanh Sách muốn đứng lên nhưng chẳng có sức, Giang Bắc Nhiên mới hiểu hắn đoán đúng rồi, tinh thần lực của Cố Thanh Hoan tuy không mạnh nhưng vẫn mạnh hơn Ngô Thanh Sách nhiều a.
Điều này nói lên tinh thần lực của Điền Cách mạnh hơn hai người họ cộng lại nhiều.
Cũng khó trách hắn được bí cảnh chọn trúng... Xem ra không phải vận khí mà là thiên phú a.
Ý thức được tinh thần lực của Điền Cách cường đại cỡ nào, trong lúc nhất thời Giang Bắc Nhiên có chút không biết nên tìm ai để dạy ngự quỷ thuật.
Có nên tìm nha đầu kia thử một chút không... Được rồi, mặc dù nàng là rất có triển vọng nhưng vẫn nên để nàng ngủ thêm một lát đi.
Lúc này, rốt cục Ngô Thanh Sách cũng vùng vẫy nửa ngày bò lên, hắn lảo đảo đi đến trước mặt Giang Bắc Nhiên, chắp tay nói:
"Sư huynh, ta... Ta thành công chứ?"
Giang Bắc Nhiên liếc mắt nhìn Ngô Thanh Sách rồi hỏi:
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Thật xin lỗi, sư huynh... Vừa rồi ta thật sự quá đau nên nhất thời..."
"Không cần giải thích, công pháp vốn có thích hợp và không thích hợp, miễn cưỡng cũng không được, ngươi đi về trước đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì trong não đột nhiên nghĩ tới một người, thế là lập tức nói với Ngô Thanh Sách đang chuẩn bị cáo từ để rời đi:
"Chờ một chút."
Ngô Thanh Sách nghe xong lập tức quay người lại chắp tay:
"Sư huynh, còn chuyện gì phân phó?"
"Tới Lam Tâm đường, dẫn một đệ tử tên Mặc Hạ tới đây.” Mặc Hạ?
Ngô Thanh Sách cố gắng nhớ lại, phát hiện bản thân chưa từng nghe cái tên này lần nào.
Bất quá hắn vẫn chắp tay đáp:
"Vâng, hiện tại ta sẽ đi."
Rời khỏi đầm lầy, Ngô Thanh Sách huýt sáo, tiếp đó cưỡi Huyết Ảnh Thú băng băng rời đi.
Đi vào Hồi Nhạn phong, Ngô Thanh Sách nhảy khỏi Huyết Ảnh Thú, bắt đầu tìm kiếm Mặc Hạ trong miệng sư huynh.
"Chào Ngô chấp sự."
"Bái kiến Ngô sư huynh."
"Ngô chấp sự, sao hôm nay lại về Lam Tâm đường chúng ta, có chuyện gì ta có thể ra sức sao?"
Bây giờ Ngô Thanh Sách đủ để được gọi là đệ nhất hồng nhân ở Quy Tâm tông, đệ tử thân truyền, đệ nhất nhân trong Tiềm Long bảng ở Thịnh quốc, mới hai mươi mốt đã sắp trùng kích Huyền Vương...
Đủ lại danh hiệu như hào quang khiến Ngô Thanh Sách như phát sáng, cộng với tạo hình độc đáo của hắn, có thể nói trên dưới Quy Tâm tông không ai là không nhận ra hắn.
Thấy một gương mặt thân quen, Ngô Thanh Sách mới nhìn hắn, gật đầu nói:
"Ừm, ta đến tìm một đệ tử tên Mặc Hạ, ngươi biết hắn không?"
"Mặc Hạ?"
Đệ tử của Lam Tâm đường sửng sốt một lát rồi mới đáp:
"Biết chứ, hắn nổi danh là kỳ si trong nội đường chúng ta, Ngô chấp sự cần ta dẫn ngài đi tìm hắn chứ?"
"Vậy làm phiền ngươi rồi."
"Ngô chấp sự, đây là chuyện ta nên làm mà."
Đệ tử của Lam Tâm đường nói xong thì lập tức dẫn Ngô Thanh Sách đi tới Lam Tâm hiên.
Bởi vì là ban ngày nên đại đa số đệ tử đều ra ngoài tu luyện, cho nên hiện tại khá vắng người.
Nhưng tìm trong Lam Tâm hiên hồi lâu vẫn chẳng thấy Mặc Hạ đâu.
"Kỳ quái... Hắn phải ở đây mới đúng chứ.” "Không có ở đây à?"
Ngô Thanh Sách đứng sau gã đệ tử bèn hỏi.
"Ừm, theo lý thuyết thì lúc nào hắn cũng ở đây, so hôm nay kỳ quái dữ, vậy mà mất tiêu rồi."
Lúc này, một đệ tử đi ngang qua hỏi:
"Đại Cao, tìm ai vậy?” Sau đó khi nhìn thấy Ngô Thanh Sách phía sau Đại Cao, hắn lập tức hành lễ nói:
"Xin chào Ngô chấp sự."
Nhìn người tới, Đại Cao hỏi:
"Tìm Mặc Hạ, ngươi thấy hắn ở đâu không?"
"Mặc Hạ?"
Thôi Vĩ Kỳ nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"Là ngươi tìm hắn sao, hay là..."
"Ngô chấp sự tìm."
Thấy ánh mắt Thôi Vĩ Kỳ có chút tránh né, Ngô Thanh Sách hỏi:
"Sư đệ hẳn là có lời khó nói ư?"
"Không có không có."
Thôi Vĩ Kỳ vội xua tay rồi mới nhỏ giọng nói:
"Mặc Hạ hắn... Hắn bị người dẫn ra phía sau núi rồi."
"Phía sau núi, là sao?"
Ngô Thanh Sách khó hiểu nói.
Thôi Vĩ Kỳ nhìn xung quanh một trận rồi mới hồi đáp:
"Là như vậy, dù kỳ nghệ của Mặc Hạ rất cao... Nhưng nói chuyện quá thẳng, thường xuyên đắc tội với người khác, vừa rồi trong lúc đánh cờ hắn đã nói thẳng, dạy bảo các vị sư huynh một phen, đến mức đối phương nổi giận, cho nên mới kéo người ra phía sau núi giải quyết. Bất quá loại tình huống này cũng không phải lần một lần hai, chốc lát nữa hắn sẽ trở về thôi."
Ngô Thanh Sách nghe xong thì hơi nhướng mày, mở miệng nói:
"Ngươi biết vị trí cụ thể ở đâu không?"
"Đại khái có thể đoán được."
"Được, dẫn ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận