Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 661: Tân Sư Đệ (1)

"Ầm!"
"Ầm!"
Chỗ rừng cây phía sau núi giả, từng đợt tiếng va chạm không ngừng vang lên, đồng thời cũng khơi dậy một trận khói bụi.
"Hảo tiểu tử, mấy ngày không thấy bản lĩnh cũng tăng lên rồi."
Khói bụi tán đi, một nam tử mặc áo xa tanh nhìn Mặc Hạ mà nói.
Khóe miệng Mặc Hạ đổ máu nhưng hắn không đáp lại, chỉ là nghiêm túc đứng, nhìn chằm chằm mấy người đối phương.
Lúc này, một nam tử mặc áo choàng cổ tròn xuất hiện sau lưng Mặc Hạ nói:
"Mặc Hạ, đừng nói các sư huynh không cho ngươi cơ hội. Chỉ cần bây giờ ngươi hảo hảo xin lỗi sẽ không bị đánh nữa.”
Mặc Hạ cầm kiếm đứng, hắn đáp:
"Ta không làm gì sai, vì sao phải xin lỗi?"
"Lần trước ta đã nói với ngươi, khi có người đứng ngoài quan sát, đánh cờ với sư huynh ngươi phải kiềm chế một chút, xem ra ngươi vẫn nghe không lọt tai nhỉ.”
"Ta chỉ nghiêm túc tôn trọng mỗi một ván cờ mà thôi."
"Được, hôm nay sư huynh sẽ dạy ngươi biết nên tôn trọng ván cờ và tôn kính sư huynh thì cái nào trọng yếu hơn."
Nam tử áo xa tanh nói xong thì vung roi ra, bỗng nhiên nhảy lên giữa không trung, mà nam tử mặc áo choàng cổ tròn khác cũng đồng loạt xông về phía Mặc Hạ.
Dưới tình huống hai mặt thụ địch, Mặc Hạ chỉ có thể toàn lực bảo vệ tốt sau lưng của mình, nhưng bả vai lại không ngừng chịu roi quất.
Chỉ nghe một tiếng giòn vang vang lên, Mặc Hạ đã biết xương bả vai phải của mình đã gãy mất.
Leng keng một tiếng, kiếm trong tay Mặc Hạ rơi xuống đất, hắn không để ý đau nhức nơi vết thương, chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Hắn nghiêm túc đánh cờ chỉ là tôn trọng bàn cờ cũng là tôn trọng đối phương, vì sao lại dẫn tới kết quả này.
Có lẽ đây chính là lý do mà từ trước tới giờ sư huynh không đánh cờ cùng họ a.
Mặc Hạ biết mình vô lực chống cự thì dùng hai tay ôm đầu, che đỉnh đầu lại.
Trong lúc Mặc Hạ chuẩn bị tiếp nhận đau đớn thì chợt nghe một đạo kinh lôi vang lên, sau đó là tiếng kinh hô của hai sư huynh:
"Ngô... Ngô chấp sự! ?"
Trong lúc kinh ngạc, Mặc Hạ từ từ ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử với mái tóc nửa trắng nửa đen, thân mặc trường sam đứng che trước người mình. Dù thường ngày Mặc Hạ không quá quan tâm chuyện của qqt nhưng vẫn biết ngôi sao đứng trên đầu sóng này.
"Gặp qua Ngô chấp sự."
Mặc Hạ đứng dậy dùng một tay hành lễ rồi nói.
"Thụ thương rồi?"
Ngô Thanh Sách nhìn vai phải của Mặc Hạ và hỏi.
"Chút vết thương nhỏ thôi..."
Dù không hiểu vì sao người sư huynh nhìn trúng lại có thể bị đám tạp hư này khi dễ nhưng bất kể thế nào đi nữa, đại đệ tử tự phong như Ngô Thanh Sách sao có thể để sư đệ nhà mình bị khi dễ.
Thế là hắn nhìn về phía hai người khác:
"Người nào hạ thủ?"
Đệ tử mặc áo xa tanh nuốt nước miếng một cái, hắn tuyệt đối không ngờ tên kỳ si Mặc Hạ này lại có chỗ chống lưng cứng rắn thế này.
"Ta... Chúng ta chỉ là luận bàn kỹ nghệ mà thôi, đúng không Mặc Hạ sư đệ?"
Không đợi Mặc Hạ mở miệng, Ngô Thanh Sách nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười nói:
"Luận bàn kỹ nghệ đúng không? Trong đời này Ngô Thanh Sách ta thích nhất chính là luận bàn kỹ nghệ với người khác. Tới đi, các ngươi ai lên trước?"
Đệ tử mặc áo xa tanh lập tức khoát tay:
"Ngô chấp sự nói đùa, chúng ta nào dám luận bàn cùng ngài."
"Thế nào, chẳng lẽ luận bàn là hiếp yếu sợ mạnh sáo?"
Ngô Thanh Sách cười hỏi.
"Không không không, Ngô chấp sự ngài hiểu lầm rồi, chúng ta thật chỉ là..."
"Bớt nói nhảm, tiếp kiếm!"
Ngô Thanh Sách nói xong thì thân hình khẽ động, như lôi đình đánh về phía đệ tử mặc áo xa tanh kia.
Tu vi đệ tử mặc áo xa tanh cùng lắm chỉ là Đại Huyền Sư mà thôi, sao có thể là đối thủ của Ngô Thanh Sách. Hắn chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, khắp nơi trên thân đều đâu đớn vô cùng.
"Ngô chấp sự tha mạng, Ngô chấp sự tha mạng a."
Đệ tử mặc áo xa tanh cảm giác được nửa người trên đau đến tê dại thì liên tục xin khoan dung.
"Bớt làm mấy chuyện mất mặt xấu hổ kia đi, nếu thật sự muốn sống thì đem hết bản sự của ngươi ra đây, ta chỉ dùng ba thành lực đánh với ngươi, chỉ cần ngươi có thể chống đỡ nổi mười chiêu, chuyện này coi như xong."
Đệ tử mặc áo xa tanh biết việc hôm nay khó có thể bỏ qua, vì thế dứt khoát nhắm mắt nói:
"Vậy kính xin Ngô chấp sự hết lòng tuân thủ hứa hẹn."
"Rất tốt, cuối cùng cũng không phải đám chuột nhắt, xem kiếm!"
Nhìn Ngô chấp sự lại đâm một kiếm, đệ tử mặc áo xa tanh chỉ nghĩ một câu.
"Đây là ba thành lực! ?"
Trong nháy mắt bả vai trúng kiếm, đệ tử mặc áo xa tanh lập tức nhấc côn quét tới Ngô Thanh Sách, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Ngô Thanh Sách trước mắt hắn chỉ còn lại có tàn ảnh.
"A!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận