Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 669: Gặp Lại (2)

Trong nháy mắt, năm người phân tán ẩn thân khắp nơi lần nữa hội tụ lại, tiếp tục đi về phía trước.
Năm người cứ thế đi tới trước một căn phòng, Liễu Tử Câm trốn sau một tảng đá, lần nữa xác nhận xung quanh không có ai mới nói với ba tỷ muội Ngu gia:
"Gõ cửa."
"Vâng!"
Ba tỷ muội Ngu gia gật đầu, cùng lúc lấy một hòn đá nhỏ ném vào cửa phòng.
"Đông!"
"Thùng thùng!"
Ba tảng đá nhỏ đập vào cửa gỗ phát ra tiếng kêu như đập cửa.
Kẹt một tiếng, cửa gỗ bị mở ra, Lục Bạch Quy nhô đầu tới, rất nhân đã phát hiện năm người Liễu Tử Câm đang núp sau tảng đá hành lễ với mình.
Mỉm cười lắc đầu, Lục Bạch Quy vẫy tay với năm người.
Lần nữa xác nhận xung quanh không có ai, năm người cấp tốc chui vào phòng nhỏ của Lục Bạch Quy.
"Chào Lục sư huynh!"
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, năm người Liễu Tử Câm cùng lúc cung kính hành lễ.
"Xin chào, xin chào."
Lục Bạch Quy mỉm cười nhìn các nàng nhẹ gật đầu.
"Thật có lỗi a... Lại tới quấy rầy sư huynh."
Liễu Tử Câm ngượng ngùng nói.
"Không sao, uống trà không?"
Lục Bạch Quy nhấc ấm trà lên và hỏi.
"Chút chuyện nhỏ này giao cho ta là được rồi, ta có mang theo trà ngon tới."
Phương Thu Dao lập tức nhận lấy ấm trà.
Ngay sau đó Ngu gia ba tỷ muội cũng riêng phần mình từ trong Càn Khôn giới lấy ra từng cái hộp.
"Ta mang theo bánh ngọt."
"Ta mang theo mứt hoa quả."
"Ta mang theo hoa quả khô."
Nhìn năm người vẫn như cũ tự chuẩn bị lương khô, Lục Bạch Quy cũng không nói thêm lời nào, ngồi lên ghế hỏi:
"Lần này tới tìm ta là muốn hỏi cái gì?"
Năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Liễu Tử Câm hít sâu một hơi rồi đáp:
"Chúng ta là tới, muốn đến hỏi một chút. Ngài có tin tức của Giang sư huynh không?"
Nghe xong, Lục Bạch Quy có hơi kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Tên Bắc Nhiên này thật đúng là không để lời ta nói trong lòng mà.
Cảm thán một câu xong, Lục Bạch Quy suy nghĩ rồi mới đáp:
"Hai ngày trước ta đã nhận được thư của hắn, nói là mấy ngày nữa sẽ về tông."
Năm người nghe xong thì đồng loạt trừng to mắt nói:
"Thật sao! ?"
"Ừm."
Lục Bạch Quy gật gật đầu.
Đám Liễu Tử Câm không có bất kỳ cách gì để liên lạc với sư huynh, cho nên hơn một năm nay đến trừ khổ đợi vẫn là khổ đợi. Dù các nàng vững tin sư huynh không sao, nhưng vì cái gọi là quan tâm quá hóa loạn. Theo thời gian dần trôi, vô số suy đoán dần được hình thành.
Bây giờ rốt cục cũng nghe được tin tức xác nhận từ Lục sư huynh, tảng đó lớn trong lòng năm người rốt cục cũng rơi xuống.
"Sư huynh uống trà!"
"Sư huynh ăn bánh ngọt!"
"Sư huynh ăn kẹo!"
"Sư huynh ăn mứt quả!"
Lục Bạch Quy nhìn bộ dáng ân cần của bốn nàng thì uống một ngụm trà.
Dù hắn có lòng muốn giúp đỡ sư đệ nhà mình mai mối nhưng vẫn lo lắng bản thân làm không tốt, dù sao trong phương diện tình cảm cũng cần ngươi tình ta nguyện, người bên ngoài lắm miệng sẽ phản tác dụng.
"Lục sư huynh, trên thư Giang sư huynh có viết thời gian cụ thể không?"
"Vậy thì không có, bất quá hẳn là hai ngày nữa."
Nhìn nét cười không kiềm chế được trên mặt năm người, Lục Bạch Quy lại nói:
"Nếu đến lúc đó hắn về, ta sẽ báo cho các ngươi một tiếng."
"Đa tạ Lục sư huynh!"
Đám Liễu Tử Câm đồng loạt cúi người chào nói.
"Không cần làm đại lễ đâu, còn chuyện gì khác không?"
Dương nhiên Liễu Tử Câm không thể trả lời "Không có", cho nên nghĩ cách nói nhăng nói cuội một hồi rồi mới cáo từ rời đi.
Trước khi ra cửa, Liễu Tử Câm dùng huyền thức kiểm tra xung quanh một lần, xác định không ai mới ngoắc ngoắc bốn người còn lại:
"An toàn, có thể rời đi."
Bốn người nghe xong thì lập tức xếp thành hàng đi ra ngoài.
Nhìn bộ pháp chỉnh tề của năm người, Lục Bạch Quy nhịn không được lại thấy buồn cười, cảm khái mị lực sư đệ nhà mình đủ lớn a.
Lục Bạch Quy phất tay, đợi đến khi hắn đóng cửa lại thì Liễu Tử Câm liền nghe được âm thanh mình tưởng niệm hằng đêm.
"Các ngươi đang làm gì vậy?” "Ừng ực."
Liễu Tử Câm mãnh liệt nuốt một hớp nước bọt, ngẩng đầu mới phát hiện người trước mặt chính là Giang Bắc Nhiên.
Cái ánh mắt ghét bỏ kia, giọng điệu chất vấn, hết thảy hết thảy đều khiến nàng hưng phấn và hoài niệm không gì sánh được.
"Sư.... Sư huynh! ?"
Phương Thu Dao khiếp sợ hô lên.
Giang Bắc Nhiên quét mắt nhìn năm người đang đờ đẫn, lần nữa mặt không đổi sắc mở miệng hỏi.
"Ta hỏi các ngươi ở chỗ này làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận