Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 676: Tới Gặp Thi Đường Chủ

Mây đen ngập đầu, hắc sơn vây quanh.
Nơi này chính là Linh Long giáo, nhìn từ mặt ngoài cũng rất có phong phạm ma giáo.
Vì đã sớm liên lạc với Ân Giang Hồng nên Giang Bắc Nhiên đã trực đáp xuống đỉnh núi.
"Tới thật sớm a."
Ân Giang Hồng đang gặp quả bắp lên tiếng chào hỏi.
"Bái kiến Ân giáo chủ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay.
"Nói thật, hiện tại ta sắp không chịu nổi lễ của ngươi rồi.” Ân Giang Hồng nói xong thì nhanh chóng đi đến, nhẹ giọng hỏi bên tai Giang Bắc Nhiên:
"Hai ngày trước khi ngươi vừa trở về, ta vẫn chưa kịp suy nghĩ, bây giờ nhớ lại, có phải ngươi biến mất lâu như vậy là để về.....” Ân Giang Hồng chỉ chỉ lên trời:
"Nộp cái kia cho sư phụ của ngươi không?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong cũng không trả lời, chỉ nhếch miệng mỉm cười, nói tránh đi:
"Ân giáo chủ, lần này ta tới là để hỏi tiến độ giải dược thế nào rồi.” Thấy Giang Bắc Nhiên không trả lời, Ân Giang Hồng cũng không hỏi nữa, trực tiếp đáp Giang Bắc Nhiên:
"Đang chững lại."
Giang Bắc Nhiên đưa cho Ân Giang Hồng hai tờ đan phương:
"Đưa cái này cho bọn hắn, hẳn rất nhanh sẽ có tiến triển."
Ân Giang Hồng nhận lấy hai tờ đan phương, tùy ý nhìn lướt qua rồi nói:
"Bắc Nhiên a, hiện tại chúng ta cũng coi như người hợp tác đúng không? Nói cho lão ca ca biết đi, ngươi còn giấu giếm cái gì nữa không?” Không biết có phải ảo giác chăng, Giang Bắc Nhiên cảm thấy từ khi Ân Giang Hồng biết phía sau hắn có người thì khi giao tiếp không còn khí thế của thượng vị giả nữa, chỉ là một nhân tinh điển hình thôi.
"Hẳn Ân giáo chủ cũng biết rồi, chỉ là chút trận pháp và luyện đan đơn giản mà thôi."
"Khoan đã, ta chỉ biết ngươi giỏi về trận pháp thôi, không ngờ ngươi còn biết luyện đan nữa.” "Vậy à? Chắc ta quên nói đó."
Giang Bắc Nhiên không nói gì nữa, Ân Giang Hồng cũng không tính tự chuốc nhục nhã, bỏ hai tấm đan phương vào Càn Khôn giới rồi nói tiếp:
"Được, ta sẽ chuyển thứ này cho họ.” "Còn một chuyện nữa, tạm thời hoàng vị cứ để Mộc Dao ngồi đi, gần đây ta có chút chuyện phải đi xa."
Ân Giang Hồng nghe xong thì không khỏi nhíu mày:
"Vậy không tốt lắm đâu, Dao nhi ngồi lên vị trí này vốn nhận không ít chỉ trích. Bây giờ ngươi đã trở về, đám lão đầu kia chắc chắn không hy vọng thấy nàng tiếp tục tại vị."
"Thế nào, chẳng lẽ Ân giáo chủ còn sợ bọn hắn?"
Ân Giang Hồng nghe xong thì trực tiếp gật đầu:
"Sợ, ta sợ họ muốn chết à.” Ặc, phép khích tướng quả nhiên không hữu dụng với lão hoạt đùa này.
Giang Bắc Nhiên thầm mắng một câu xong mở địa đồ ra:
"Ân giáo chủ có biết nơi này?"
Ân Giang Hồng chỉ liếc nhìn một cái thì kinh ngạc nói:
"Thông Phủ quận của Lương quốc?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì không khỏi sững sờ, bỗng có cảm giác núi cao còn có núi cao hơn.
Bất quá rất nhanh hắn đã điều chỉnh xong cảm xúc:
"Xem ra Ân giáo chủ vẫn luôn tâm niệm với Lương quốc. Không sai, đây chính là địa đồ Thông Phủ quận, đây là nơi ta muốn đến lần này.” "Đi Lương quốc?"
Ân Giang Hồng sờ cằm, đánh giá Giang Bắc Nhiên rồi hỏi:
"Bắc Nhiên, hẳn là ngươi muốn..."
"Ân giáo chủ cũng sớm có ý này rồi, không phải sao?"
"Ha ha ha, tốt! Tốt lắm!"
Ân Giang Hồng nghe xong thì cười to:
"Ngươi cứ yên tâm đi, loại chuyện nhỏ nhặt như làm hoàng đế này không cần ngươi quan tâm đâu."
"Vậy phiền Ân giáo chủ rồi."
Bây giờ Giang Bắc Nhiên xem như đã toàn diện ngả bài với Ân Giang Hồng, rất nhiều thứ không cần che giấu nữa. Theo một ý nghĩa nào đó hắn và Ân Giang Hồng đã đạt mối quan hệ hợp tác, dĩ nhiên nên nghĩ cách mà ‘hợp tác’ cho thật tốt chứ.
Lãng phí là một thói quen đáng xấu hổ.
Muốn lợi dụng một người, cách dễ nhất là có mục tiêu giống với họ.
Hiện tại khi Giang Bắc Nhiên nói chuyện với Ân Giang Hồng đã không còn ngăn cách do chênh lệch về thân phận. Vì thế cảm giác rất giống bạn lâu năm, họ một mực nói chuyện mãi đến trưa thì Giang Bắc Nhiên mới cáo từ rời đi.
Giang Bắc Nhiên trở lại Quy Tâm tông, đi thẳng tới Đinh Lan thủy tạ, hắn gõ mở đại môn, chậm rãi đi vào thì phát hiện Thi Phượng Lan không vọt ra như thường lệ, bèn quay đầu nhìn về phía Tiểu Đóa hỏi:
"Đường chủ đâu?"
Tiểu Đóa nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, sau đó lại chuyển ánh mắt đi chỗ khác rồi nói:
"Ừm... Ân, đường chủ ở trong nhà đó."
Nhìn bộ dáng không giống nói dối của Tiểu Đóa, dù Giang Bắc Nhiên không biết rõ tình huống thế nào nhưng không hỏi nữa mà đi qua vườn hoa, tới phòng chính.
"Kẹt kẹt ! phanh."
Rất nhanh ánh mắt Giang Bắc Nhiên đã bị một cái hộp đặt trên bàn hấp dẫn, sau đó hắn nghe tiếng đại môn bị Tiểu Đóa đóng lại.
Làm cái trò mèo gì đây?
Giang Bắc Nhiên nghi ngờ nhìn xung quanh rồi chậm rãi đi tới trước cái hộp, cầm nó lên.
Vừa mở ra thì một cỗ quang mang màu da cam phóng lên tận trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận