Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 689: Bói Toán (2)

Sở dĩ Giang Bắc Nhiên muốn Lạc Văn Chu vẽ địa đồ ra cho mình là vì dùng cho thuật bói toán. Đương nhiên, địa đồ khẳng định cũng phải thông qua xử lý đặc thù.
Sau khi được trận pháp và cầu nguyện gia trì, địa độ đã có thêm công năng mô phỏng, giúp kết quả bói toán của Giang Bắc Nhiên càng thêm chính xác.
Mà trong lần bói toán này, Giang Bắc Nhiên muốn biết ở Lương quốc, nơi nào có bảo vật, ba đồng tiền đại biểu cho ba kết quả, cái đầu tiên là nơi có bảo vật tốt nhất.
Đồng tiền ngã xuống càng nhanh đại biểu cho bảo bối có giá trị càng cao, dựa theo thời gian đồng đầu tiên nằm xuống, khả năng cao trong Nguyệt Nha cốc sẽ có bảo vật nằm trong Trân Kỳ phổ, khó trách có thể khiến tất cả cường giả Lương quốc chen chúc mà tới.
Mà đồng thứ hai thì hồi lâu mới ngã xuống, chứng tỏ cấp bậc không cách nào so với bảo bối ở Nguyệt Nha cốc.
Xác định xong, Giang Bắc Nhiên cầm đồng đầu tiên lên, tụng niệm.
"Hôm nay đi trù, ngọc nữ tùy tùng bàng."
"Có gấp tương tá, thường phụ đỡ cứu."
"Ông!"
Đồng tiền phát ra một tiếng thanh thúy.
Chờ đến khi mặt ngoài đồng tiền phủ một lớp hào quang màu xanh lục, Giang Bắc Nhiên mới lấy một cái la bàn từ trong Càn Khôn giới ra rồi đặt đồng một tệ lên, kim la bàn lập tức dựng lên, thỉnh thoảng dừng lại ở vài chỗ, Giang Bắc Nhiên ghi nhớ hết trong đầu.
Cuối cùng, đợi đến khi kim khôi phục lại, Giang Bắc Nhiên mới bắt đầu đếm.
"Tả Phụ tinh, Thiên Khôi, Cấn Quải, Mộc, Đinh Hợi..."
Đối ứng với từng quẻ tượng xong, Giang Bắc Nhiên đã đạt được kết quả mình mong muốn.
"Ngọc thạch chí bảo à..."
Xem bói xong, trừ biết lần này xuất hiện bảo vật là ngọc thạch ra, Giang Bắc Nhiên còn biết phương vị, các loại dị tượng cùng đặc tính của nó.
Tuy điểm bói toán không tăng nhưng sau khi có thêm công cụ bói toán, năng lực bói toán của Giang Bắc Nhiên cũng tăng lên diện rộng, từ đó cũng thấy được tầm quan trọng của công cụ.
Cất địa đồ đi, Giang Bắc Nhiên bắt đầu tính toán làm thế nào để lấy được bảo vật này.
Đầu tiên, đương nhiên Giang Bắc Nhiên thích ngọc thạch, dùng làm ngọc giản đơn rất thích hợp.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên sẽ không đích thân tới tham gia lần náo nhiệt này. Nhưng đại ca của Hoắc Chí Thượng đang muốn quậy cho Lương quốc long trời lở đất kia mà. Theo Lệ Phục Thành nói, bây giờ nhân vật có máu mặt ở Lương quốc cơ hồ đều tới Nguyệt Nha cốc, đây chẳng phải đúng dịp sao?
Đến lúc loạn lạc, Giang Bắc Nhiên lại biết rõ vị trí bảo vật, hắn có thể nhẹ nhàng tới đó lấy.
Kế hoạch đơn giản, ổn.
Tiếp đó phải xem thử trưởng tử Hoắc gia kia đến tột cùng có đủ khả năng không.
Đợi đến trưa, ăn cơm xong Giang Bắc Nhiên đang nghỉ ngơi trong viện thì tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên.
Hắn nghiêng đầu qua nhìn thì vừa vặn trông thấy Lệ Phục Thành đang chạy vào trong sân.
"Khởi bẩm Vương đại ca, Hoắc Chí Thượng đã trở về."
"Vẫn ở trong ngôi miếu đường cũ kia?"
"Đúng thế."
"Vậy đi thôi."
Đi vào miếu đường, Giang Bắc Nhiên vừa nhảy vào đã thấy một nam tử có năm phần giống với Hoắc Chí Thượng đang đứng. Vừa thấy Giang Bắc Nhiên vào, đối phương lập tức cất bước tới chắp tay hành lễ:
"Tại hạ là Hoắc Hồng Phi, kính chào ân công, xin ân công nhận một lạy của ta!” Nói xong trực tiếp quỳ xuống đất, làm một đại lễ cho Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên cũng không lên tiên, trước tiên quan sát Hoắc Hồng Phi một phen, sau đó lại dùng tinh thần lực dò xét tu vi của hắn một chút.
Huyền Hoàng đỉnh phong! ?
Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm giật mình, đây chính là cường gia có tu vi đỉnh cao ở Lương quốc, nhưng dựa theo những gì Hoắc Chí Thượng đã nói, cái này Hoắc Hồng Phi muốn phản kích nhưng vẫn chưa rời khỏi Đàm gia.
Dưới tình huống như vậy, hắn vẫn yên lặng trộm phát dục, trở thành Huyền Hoàng đỉnh phong?
Thú vị.
Hoắc Hồng Phi đang quỳ thấy Giang Bắc Nhiên không nói lời nào lại thi lễ một cái:
"Ta đã nghe đệ đệ kể lại mọi chuyện, Văn Khang là ý nghĩa duy nhất giúp ta sống trong thế gian này. Ngài giúp ta tìm được nó thì chẳng khác nào cứu mạng ta, đại ân như vậy Hồng Phi tất nhiên toàn lực báo đáp."
Không suy nghĩ nữa, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Hoắc Hồng Phi rồi nói:
"Được, ta cảm nhận được tấm lòng của ngươi, còn lại thì đứng lên rồi nói đi."
Hoắc Hồng Phi hiểu ý Giang Bắc Nhiên nên trực tiếp đứng lên, lần nữa chắp tay hành lễ nói:
"Đa tạ bệ hạ."
Hai tiếng bệ hạ này rất có thâm ý, Giang Bắc Nhiên nghe ra được tâm ý thần phục của đối phương.
Mà hệ thống cũng không nhảy ra, Giang Bắc Nhiên có thể xác định Hoắc Hồng Phi thật sự tràn ngập lửa báo thù, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính khiến Đàm gia vạn kiếp bất phục.
Còn chuyện sau đó hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Giang Bắc Nhiên ngồi lên cái ghế dính đầy tro bụi, làm dấu tay mời:
"Nếu đã là người một nhà thì trực tiếp ngồi xuống nói chuyện đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận