Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 691: Hoắc Hồng Phi (2)

Trên sách gần như ghi chép hết thảy tông môn mà Đàm gia lui tới, không chỉ vô cùng rõ chi tiết mà còn ghi rõ thông tin từng tông môn.
Dù là Văn Chu cũng chưa chắc làm được tới vậy.
Trừ những tông môn Đàm gia thường lui tới ra, trong đó còn ghi lại mối quan hệ hợp tác và chống đối giữa các tông môn Lương quốc, có thể nhìn ra tông môn nào hòa hợp với nhau, mà cái nào thì không ưa nhau.
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên lại xem tiếp cuốn thứ hai và ba, xem xong thở một hơi ra và nói:
"Ta cảm nhận được ý chí của ngươi, nói một chút về kế hoạch của ngươi đi."
Hoắc Hồng Phi chắp tay với Giang Bắc Nhiên rồi mở miệng:
"Nếu bệ hạ xem xong ba cuốn sổ này hẳn ngài cũng phát hiện dù Lương quốc có chút thủ đoạn giữ gìn quan hệ nhưng trên bản chất vẫn năm bè bảy mảng, vô luận là dùng chiêu sói nuốt hổ hay tiêu diệt từng bộ phận cũng không tính là việc khó."
"Nếu thật đơn giản như vậy, ngươi cũng không cần sự trợ giúp của ta."
"Bệ hạ anh minh."
Hoắc Hồng Phi lại thi lễ một cái:
"Sử dụng thủ đoạn thật sự có thể khiến các đại tông môn Lương quốc cắn xé lẫn nhau nhưng khi đạt tới điểm giới hạn nào đó, mấy tông môn mạnh nhất sẽ đứng ra, sử dụng lá bài nhu tình của Đàm gia. Cho nên theo suy nghĩ của tại hạ thì khi đó xin mời Thịnh quốc đâm Lương quốc một kích trí mạng!"
"Ừm..."
Giang Bắc Nhiên suy tư một lát:
"Ý của ngươi là, trước tiên ngươi sẽ khiến Lương quốc gà bay chó chạy, một khắc khi Lương quốc sắp chết sẽ cho ta tín hiệu, để ta dẫn người giết tới?"
"Chính là ý này!"
"Có kế hoạch gì cụ thể không?"
"Có, mời bệ hạ nghe ta nói tiếp.”
Trong vòng một canh giờ sau đó, Hoắc Hồng Phi nói tới vài kế hoặc mà hắn chuẩn bị áp dụng. Có thể nói, mỗi một bước trong kế hoạch đều nói lên sự am hiểu thâm sâu của Hoắc Hồng Phi về Lương quốc.
"Đùng, đùng, đùng."
Nghe Hoắc Hồng Phi nói xong, Giang Bắc Nhiên vỗ tay ba cái, biểu đại kính ý của mình với đối phương.
"Xem ra có thể chúc chúng ta hợp tác vui vẻ rồi."
Nghe được Giang Bắc Nhiên nói xong, hai tay Hoắc Hồng Phi nắm chặt.
Hắn chịu đựng khuất nhục bậc này nhiều năm như vậy cũng vì một ngày có thể triệt để lật đổ Đàm gia, nhưng hắn trăm phương ngàn kế tính toán mãi vẫn cảm thấy thiếu một chút, mà bây giờ, ‘thiếu một chút’ ấy đã có!
Mặt khác, nếu là đổi lại người khác, Hoắc Hồng Phi khó có thể toàn diện tín nhiệm nhanh vật, nhưng đây là người đã tìm được con hắn, hắn cảm thấy đối phương như được thượng thiên phía tới giúp hắn hoàn thành đại sự vậy.
Mà vị hoàng đế này cũng biểu hiện ra đối phương cực kỳ tín nhiệm hắn.
Rõ ràng trong mắt người khác, hắn chỉ là một con chó của Đàm gia mà thôi, vậy mà vị hoàng đế này lại vô cùng tin tưởng hắn.
Điều này khiến Hoắc Hồng Phi cảm thấy, nếu hắn bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ mãi sẽ không còn cơ hội thứ hai. Giang Bắc Nhiên ngồi thẳng người, mở miệng nói:
"Những kế hoạch này của ngươi đều rất có giá trị, bất quá ngươi không cảm thấy có một cơ hội tốt hơn đang chờ ngươi phía trước sao?"
"Bệ hạ nói chính là... Nguyệt Nha cốc?"
"Không sai, chính là Nguyệt Nha cốc, thời điểm chó giành ăn mới là lúc dễ dàng tấn công lẫn nhau nhất. Bây giờ cơ hội tốt như vậy bày ra ở trước mắt, không lợi dụng một chút chẳng phải đáng tiếc à?"
"Bệ hạ anh minh, Nguyệt Nha cốc này đúng là một cơ hội tốt, chỉ là tại hạ vẫn chưa rõ nên chưa báo với bệ hạ."
"Vậy hảo hảo nghĩ cho tốt, ngươi còn tám ngày, đủ để ngươi hoàn thành xong kế hoạch rồi chứ?"
"Tám ngày?"
Hoắc Hồng Phi sững sờ, có chút không rõ tám ngày trong miệng vị hoàng thượng trước mắt này là có ý gì.
Chẳng lẽ hắn biết bảo vật giáng thế khi nào?
Không sai, Giang Bắc Nhiên đã tính toán rõ ràng hết thảy, đương nhiên biết khối ngọc tuyệt thế kia sẽ xuất thế vào lúc nào, hắn thậm chí còn biết khối ngọc đó có màu gì nữa kìa.
Giang Bắc Nhiên vỗ vai Hoắc Hồng Phi rồi đứng dậy:
"Nghe ta là được, giờ Thân tám ngày sau, cuồng hoan sẽ đúng giờ bắt đầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận