Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 705. Kế Hoạch Ly Gián (5)

Biểu hiện bây giờ của Yến Văn Quang khiến Lâm Nhân Võ càng thêm nổi nóng.
Cùng lúc đó, Yến Văn Quang đứng ngoài cửa hô:
"Tông chủ, ta về rồi."
Lâm Nhân Võ dừng chân, thở dài một hơi rồi nói:
"Vào đi."
Xốc vải mành lên, Yến Văn Quang đi vào trong đại trướng, thi lễ với Lâm Nhân Võ một cái:
"Tông chủ."
"Hôm nay có phát hiện gì không?"
Yến Văn Quang lắc đầu:
"Hồi bẩm tông chủ, thám tử ta phái ra không tra được bất kỳ tin tức hữu dụng gì, ta..."
"Đủ rồi!"
Lâm Nhân Võ lạnh giọng quát một tiếng.
Nghe được tông chủ đột nhiên nổi giận, Yến Văn Quang cũng giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống nói:
"Là thuộc hạ làm việc bất lợi, xin giáo chủ trách phạt."
Lâm Nhân Võ gắt gao nhìn chằm chằm Yến Văn Quang, mở miệng nói:
"Trước đây gặp được những chuyện này ngươi luôn có thể tra ra chút dấu vết, lần này là sao! Sao một chút tin tức cũng không có! ?"
"Hồi bẩm tông chủ, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm hai người kia rồi, người ta phái đi...” Nghe Yến Văn Quang nói thế, Lâm Nhân Võ tức giận vô cùng, trực tiếp phẫn nộ quát:
"Im miệng! Ngươi đúng là cái tên ăn cây táo rào cây sung! Mấy ngày nay rõ ràng hai lão cẩu kia muốn liên thủ đối phó ta, ngươi vậy mà bảo lão tử hiểu lầm bọn hắn! ? ! ?"
Thấy tông chủ như đã mất lý trí, Yến Văn Quang cũng có chút ngơ ngác.
Dù tông chủ nhà hắn có chút lỗ mãng nhưng đại đa số thời gian đều rất bình tĩnh, cũng rất nguyện ý tiếp thu ý kiến của hắn, sao hôm nay lại thế này?
"Tông chủ, ta..."
"Đừng nói nữa! Bây giờ ngươi về tông đi, nơi này không cần ngươi!"
"Tông chủ? Vì sao vậy! ?"
Mặt mũi Yến Văn Quang tràn đầy chấn kinh, đây là lần đầu tiên tông chủ muốn đuổi hắn đi.
"Vì sao? Ngươi vô dụng như vậy, ta giữ ngươi lại làm gì! ?"
Kỳ thật hiện tại Lâm Nhân Võ đã rất cố gắng khắc chế bản thân. Bằng không hắn đã sớm đánh chết tên phản đồ trước mặt.
Nhưng nghĩ đến thời gian ở cùng với Yến Văn Quang, Lâm Nhân Võ vẫn mềm lòng, chỉ kêu đối phương về tông trước, chờ làm rõ mọi chuyện rồi mới tính tiếp.
Nghe được ý tứ tuyệt tình trong giọng điệu của tông chủ, Yến Văn Quang chỉ đành run rẩy hành lễ:
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh, tông chủ. .. . Ngài bảo trọng."
Nhìn Yến Văn Quang quay người rời đi, Lâm Nhân Võ mới thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng không thông.
Thời điểm quan trọng, cánh tay phải của hắn lại khuỷu tay bẻ ra ngoài, chuyện này là một đả kích không nhỏ với hắn.
Nhan lão quỷ.. . Muốn chơi ta đúng không. Hừ, chờ xem, để lão tử xem thử đến cùng ai mới là chim sẻ!
"Hắt xì."
Trong một sân nhỏ, Giang Bắc Nhiên hắt hơi một cái, hắn xoa xoa mũi, nhìn lên trời rồi duỗi lưng một cái.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trên cơ bản diễn viên đã vào vai cả rồi, chỉ chờ lên sân khấu thôi.
Trong một rừng cây bên ngoài Nguyệt Nha cốc, hai bóng đen dùng tốc độ cực nhanh vọt vào.
"Ở kia!"
Nhan Tư Uyên hét lớn một tiếng, bỗng rút ra Tú Long Tam Hoàn Đao ở sau lưng ra, mục tiêu chính là Mạnh Tư Bội đứng cách đó không xa.
Thấy Nhan Tư Uyên đột nhiên xuất hiện, Mạnh Tư Bội không khỏi chấn kinh, nhưng nàng không kịp phản ứng gì thì cổ đã bị bóp lấy.
"Bắt được ngươi rồi!"
Nhan Tư Uyên nhe răng cười một tiếng, vừa tính cuồng tiếu thì bỗng ngây ngẩn cả người.
"Sách, lại là Thế Thân Phù, đúng là dốc hết vốn liếng mà."
Nhìn Mạnh Tư Bội từ từ hóa thành huyền khí và tiêu tán, Nhan Tư Uyên thu hồi Tú Long Tam Hoàn Đao trong tay lại.
Thế Thân Phù có thể dung nhập tinh thần của người dùng vào và thể hiện ra, thuộc về loại phù bảo mệnh khá cao cấp.
Nhan Tư Uyên phủi tay, nhìn về phía Thu Hồng Lãng đang đi tới từ một hướng khác:
"Thế nào, lần này có thể xác định được lão cẩu kia thật sự cấu kết với người Thịnh quốc chưa."
"Xem ra không phải hiểu lầm."
Thu Hồng Lãng nhẹ gật đầu.
Mặc dù hắn vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, hắn không tin không được.
Sau nửa canh giờ, Lâm Nhân Võ cũng tới trong rừng cây, sau lưng còn có Doãn Tu Lương đi theo.
Trong lúc hai người đang đàm luận, một tiếng cuồng tiếu vang lên giữa không trung.
"Ha ha ha ha! Lâm lão cẩu! Hôm nay lão tử sẽ vì trừ hại Lương quốc!"
Lâm Nhân Võ thấy Nhan Tư Uyên đột nhiên rơi xuống trước mặt mình thì có phần sững sờ, bèn hỏi:
"Sao lão già nhà ngươi lại ở đây?"
"Ha ha ha, đương nhiên ngươi sẽ không biết rồi. Mặt khác, nói cho ngươi biết, chúng ta đã đuổi kịp nhân tình nhỏ của ngươi rồi. Nhân chứng vật chúng đều có cả, để ta xem thử ngươi còn gì để nói!” "Nhân chứng vật chứng cái gì? Con chó dại nhà ngươi đang sủa loạn cái gì đó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận