Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 706: Kế Hoạch Ly Gián (6)

"Bớt diễn đi! Lão tử thật sự không nhìn lão già như ngươi diễn tốt như thế đó. Vậy ngươi nói xem, ngươi tới đây làm gì?"
"Lão tử tới đây làm gì mắc gì phải nói với ngươi? Ngươi là cái thá chi?” Nhan Tư Uyên nghe xong không những không giận mà còn cười:
"Ha ha, ngươi con mẹ nó, hôm nay phải nói cho rõ ràng, bằng không ngươi đừng mong đi ra ngoài!” Nhan Tư Uyên vừa dứt lời, Thu Hồng Lãng đã đi tới.
Nhìn quan hệ thân mật giữa Thu Hồng Lãng và Nhan Tư Uyên, bực bội tích lũy mấy ngày nay của Lâm Nhân Võ lập tức bạo phát.
"Tốt! Rất tốt! Các ngươi muốn liên thủ xử lý ta thì cứ việc nói thẳng, làm nhiều trò gian giảo như vậy làm gì? Đến đây! Ta muốn xem thử hôm nay đến cùng là ai còn sống đi ra ngoài!” "Tốt lắm! Đủ thống khoái, nhận rồi đúng không, nhận thì tốt!"
Nhan Tư Uyên nói xong thì rút Tú Long Tam Hoàn Đao ra, huyền khí toàn thân cũng lập tức dâng lên.
Thu Hồng Lãng thấy đại chiến chuẩn bị nổ ra thì đưa tay ngăn Nhan Tư Uyên lại rồi nói:
"Chậm đã."
"Hắc! Ta nói này, có chuyện gì các ngươi cứ nói thẳng là được, thì thầm to nhỏ làm chi?” Thu Hồng Lãng không giải thích với Nhan Tư Uyên mà nói với Lâm Nhân Võ:
"Lâm giáo chủ, trong khoảng thời gian này, ngươi có tới khách sạn ở trấn Thăng Dương mỗi ngày đúng không?"
"Đúng thế! Theo dõi ta đúng không, đúng đấy! Ngày nào lão tử cũng tới đó thì sao! ?"
Nhan Tư Uyên nghe xong thì có chút vui vẻ:
"Ngươi nghe đi, ngươi nghe đi! Còn nhiều lời với hắn làm gì.” Hai ngày nay họ hợp lực điều tra Lâm Nhân Võ, không tra không biết, tra một cái liền thu hoạch được không ít. Hơn nữa không phải một trong hai tra được mà thủ hạ của cả hai đều tra được.
Sau khi đối chiếu họ không phát hiện bất cứ vấn đề gì, có thể nói là nhân chứng vật chứng đều đủ.
Vào mấy ngày trước, thủ hạ của hai người bọn họ đều phát hiện Mạnh Tư Bội đi ra từ khách sạn Thăng Dương, mà trước đó họ đã nhận được tin Lâm Nhân Võ thường xuyên ra vào nơi đó.
Tiếp đó lại có người điều tra được Lâm Nhân Võ hẹn gặp Mạnh Tư Bội ở chỗ này, bấy giờ họ chạy đến vừa bắt quả tang lại vừa bắt được người.
Dù cuối cùng không bốn mặt một lời được nhưng xác định được là đủ rồi.
Đã đủ chứng tỏ Lâm Nhân Võ đang hợp tới cùng Thịnh quốc!
Đứng trước bằng chứng, dù là Thu Hồng Lãng cũng chỉ có thể tin, hắn rút Thái Hợp Kiếm bên hông ra, chỉ về phía Lâm Nhân Võ rồi cất cao giọng:
"Lâm Nhân Võ! Ngươi vì tư dục của bản thân, hợp tác với Thịnh quốc mưu hại Lương quốc ta. Hôm nay bổn quân không thể tha cho ngươi!"
"Ta nhổ vào!"
Lâm Nhân Võ hung hăng khinh bỉ:
"Rõ ràng là hai người lão cẩu đầu các ngươi kết hợp lại giội thao nước bẩn này cho ta, muốn đánh thì đánh chứ bớt chụp mũ đi. Lão tử ngay thẳng rõ ràng, còn sợ hai tên tiểu nhân các ngươi à? ! ? !” Theo tin tình báo Doãn Tu Lương cung cấp, Lâm Nhân Võ đã sớm xác định là hai người này phối hợp hãm hại hắn rồi.
Hôm nay hắn tới đây vốn là để gặp Doãn Tu Lương, ai ngờ lại gặp phải hai lão cẩu đầu này.
Mắt thấy Lâm Nhân Võ sắp rơi vào cảnh nguy nan, Doãn Tu Lương vội vàng ngăn trước mặt hắn hô lên:
"Lâm tông chủ, là thuộc hạ hành sự bất lực, để bọn hắn phát hiện hành tung của chúng ta. Ngài đi trước, ta thay ngài cản họ lại!"
Lâm Nhân Võ nghe xong vô cùng cảm động. Dưới tình huống này mà vẫn còn thuộc hạ trung thành, hắn cũng dễ chịu hơn chút.
Lâm Nhân Võ kéo Doãn Tu Lương ra phía sau:
"Lão tử cần ngươi đoạn hậu vì ta à? Ngươi đi trước đi, hai người này lưu làm gì được ta đâu."
"Lâm tông chủ..."
"Cút!"
"Vâng!"
Doãn Tu Lương nói xong thì chạy ra ngoài.
Nhưng hắn còn chưa chạy được mấy bước thì bị một đạo huyền khí Hắc Long đánh tới kêu thảm phải quay về.
Trong bóng tối, mấy vị Huyền Hoàng đi ra, nhìn Lâm Nhân Võ:
"Lâm Nhân Võ, ngươi phản bội chúng ta, thông đồng với địch bán nước! Hôm nay không giải thích cho rõ, ngươi đừng mong rời đi!” Chờ tên Huyền Hoàng kia nói xong, Doãn Tu Lương ngã trên mặt đất mới mở miệng nói:
"Giáo chủ... Bọn hắn bày Thiên Hoang trận, nếu không giết người bày trận, chỉ sợ hôm nay chúng ta khó mà rời khỏi đây.” "Muốn dồn ta vào đường cùng đúng không!” Giờ khắc này, Lâm Nhân Võ đã xác định Nhan Tư Uyên và Thu Hồng Lãng thật sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết, bằng không sao có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy.
"Ha ha ha ha ha!"
Lâm Nhân Võ nghĩ kỹ rồi cười như điên, giờ khắc này hắn không quan trọng hai người kia tìm lý do gì nữa, không còn quan trọng nữa...
Giết là xong việc.
"Oanh!"
Huyền khí màu tím phóng lên tới tận trời, hóa thành một con rắn hai nhìn chăm chú hai Huyền Tông đối diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận