Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 708: Thành Công Rồi

"Oanh!"
"Oanh!"
"Oanh!"
Tiếng nổ lớn vang lên sau lưng Giang Bắc Nhiên, thỉnh thoảng còn có một đoàn huyền khí bạo phá phóng lên tận trời, chim chóc trong phương viên trăm dặm kinh hãi nhao nhao vỗ cánh rời đi.
“Quả nhiên, dù là nỏ mạnh đã hết đà nhưng Huyền Tông vẫn là Huyền Tông a, có thể chống đỡ lâu như vậy.” Mấy vị Huyền Tông của Phong Châu tự nhiên là do Giang Bắc Nhiên gọi tới, mặc dù hắn không cách nào kêu gọi tất cả nhưng chỉ cần có Ân Giang Hồng thì Ân Giang Hồng tự khắc có cách kêu gọi những người khác.
Bất quá, giờ phút này Giang Bắc Nhiên đã không quan tâm thắng bại ở phía bên kia. Dưới loại tình huống này mà Ân Giang Hồng vẫn thua thì nên để Thịnh quốc suy bại luôn cho rồi đi, chơi cái kiểu gì nữa?
Dưới tình huống không người quấy rầy, Giang Bắc Nhiên đang tỉ mỉ quan sát một tảng đá lớn.
Ngọc thạch, ngọc thạch, kỳ thật bản chất của nó là một tảng đá, hoặc nói chính xác hơn là khoáng thạch.
Theo Giang Bắc Nhiên được biết, ngọc hình thành hết sức phức tạp, phần lớn bọn chúng được tạo thành ở nơi sâu dưới mặt đất mấy chục cây, do nham tương bị hòa tan dưới nhiệt độ cao mà thành. Nham tương theo vết nứt chảy vào lòng đất, sau khi được làm lạnh thì bề ngoài là hình dáng tảng đó bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa càn khôn.
Mặt khác, có một ít ngọc thạch trân quý được hình thành trong hoàn cảnh phi thường tự mâu thuẫn, nó cần cực áp lực cao lại cần nhiệt độ cực thấp cùng hoàn cảnh địa lý đặc thù mới có thể tạo thành.
Giang Bắc Nhiên vốn tương ngọc thạch này là loại ngọc thạch thượng phẩm được hình thành ở hoàn cảnh địa lý đặc biệt nhưng khi quan sát Nguyệt Nha cốc hắn lại thấy nơi ddaa chẳng có gì đặc thù cả.
Bây giờ rốt cục hắn cũng thấy được bản thể của ngọc thạch. Bấy giờ mới hiểu không thể dùng khoa học giải thích, nơi này huyền học mới là vương đạo!
Khối bảo ngọc tuyệt thế này không nằm trong lòng đất, cũng không nằm ở nơi khó tìm. Nó chỉ lẳng lặng nằm dưới một gốc đại thụ, bề ngoài chẳng khác gì hòn đá bình thường cả.
Nếu không phải quẻ tượng chỉ tới chỗ này, Giang Bắc Nhiên tuyệt đối không ngờ bên trong tảng đá chính là càn khôn.
Xác định là tảng đá kia, Giang Bắc Nhiên thuần thục mở nó ra, phát hiện bên trong là một khối ngọc màu xanh nhạt, sờ lên khá ấm áp, lại tỏa ra một cỗ khí tức cực kỳ huyền diệu.
Thì ra là thế...
Một khắc cảm nhận được khí tức của ngọc thạch, Giang Bắc Nhiên liền hiểu bảo ngọc này hình thành thế nào.
Trong Ngũ Phượng, Xích Giả Phượng, Hoàng Uyên Sồ, Thanh Loan, tím là Nhạc Trạc, trắng tên Hồng Hộc.
Màu trắng này biểu thị cho Hồng Hộc, cộng với loại khí tức đặc thù này, Giang Bắc Nhiên có thể xác định đây là nơi nghỉ chân của Hồng Hộc.
Việc này cũng giải thích vì sao đại tông Lương quốc đều biết tin Nguyệt Nha cốc có bảo vật, vì nơi Hồng Hộc đo qua sẽ có bảo vật hạo nhiên chính khí xuất thế. Loại bảo vật này có thể gột rửa linh hồn và tâm mạch, giúp người tu luyện làm ít công to, hơn nữa còn không cần lo bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc tà hỏa công thể.
Dù sao đây cũng là bảo vật vô cùng có ích cho người tu luyện.
Bất quá chỉ không biết vì sao nơi Hồng Hộc nghỉ chân lại sinh ra loại bảo ngọc nay. Hay nói, nơi có loại bảo vật này, Hồng Hộc mới tới nghỉ chân...
Giang Bắc Nhiên cũng không quá xoắn xuýt về vấn đề này, đã được bảo ngọc thì không cần ở lại lâu. Hắn cất ngọc vào Càn Khôn giới rồi phá không bay lên.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Một dạo thân ảnh màu đen đáp xuống sân trước một tòa nhà không đáng chú ý trong Phong Dị trấn.
"Chúc mừng Ân giáo chủ, xem ra đã thành công."
Nhìn Ân Giang Hồng tinh thần phấn chấn, Giang Bắc Nhiên liền biết mọi chuyện đã thành.
"Thành công rồi."
Đặt mông ngồi xuống ghế đá, Ân Giang Hồng chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Bội phục bội phục, trong nháy mắt đã hủy đi hơn phân nửa chiến lực của Lương quốc. Bắc Nhiên, ngươi thật sự tài giỏi!” Giang Bắc Nhiên mỉm cười đáp:
"Ân giáo chủ quá khen, không có các vị giúp đỡ, ta cũng làm không làm được."
"Ngươi đừng khiêm tốn, chúng ta và Lương quốc đấu nhau lâu như vậy vẫn chẳng nên trò trống gì. Ngươi vừa ra tay đã bắt gọn họ rồi, hung ác, đủ hung ác! Lão phu bội phục."
Giang Bắc Nhiên không tính nói tiếp về đề tài này, hắn bèn dò hỏi:
"Kết quả như thế nào, đã tiêu diệt hết chưa?"
"Lâm Nhân Võ chết rồi, Thu Hồng Lãng muốn chạy nhưng bị Quan Thập An chặn lại, cũng đã chết. Về phần Nhan Tư Uyên, chúng ta đã giúp ngươi bắt sống hắn, cũng dẫn tới cho ngươi xem?"
"Được rồi..."
Ân Giang Hồng lại nhấp một ngụm trà, đứng dậy nói:
"Vậy ta đi trước, giải quyết đám Lâm Nhân Võ chỉ mới là bắt đầu, phía sau còn nhiều chuyện phiền phức cần làm nữa. Chỉ bằng mấy tên khờ kia không giải quyết được gì cả, ta phải tới nhìn xem."
"Vất vả cho Ân giáo chủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận