Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 711: Quy Hàng (1)

Dù Tô Tu Vũ đã nghĩ tới kết cục này nhưng không ngờ hậu quả lại lớn như thế. Hắn chỉ vừa mới báo với sư phụ, hiện trong Thịnh quốc ôn dịch hoành hành, cục diện chính trị hỗn loạn, dân chúng hoảng sợ không chịu nổi một ngày, ma phái chính ma cũng nhao nhao với nhau, đoán chừng rất nhanh sẽ bộc phát nội chiến.
Nhưng ai ngờ chỉ mới qua một thời gian mà Lương quốc đã chẳng còn.
Sau ngạc nhiên và khiếp sợ Tô Tu Vũ lần nữa đọc tiếp thư, nội dung trên thư rất đơn giản, hoàng thượng từng đồng ý hắn chỉ cần giúp đối phương kéo dài thời gian, ngày thành công đối phương sẽ đảm bảo Chân Nguyên tông không lo không nghĩ.
Chỉ là kế hoạch hiện tại không đuổi kịp biến hóa, mọi chuyện không còn phát triển như những gì Giang Bắc Nhiên đã nói. Vì thế hiện tại có giữ được Chân Nguyên tông và cứu được sư phụ không đều nhờ vào hắn.
Trong nháy mắt, tâm tình Tô Tu Vũ trở nên phức tạp không gì sánh được. Dù hắn từng vô số lần nghĩ tới cảnh sẽ ngả bài cùng sư phụ nhưng khi ngày đó tới thật, hắn vẫn cảm thấy sợ, không biết nên đối mặt với sư phụ bằng bộ dạng gì.
"Ai..."
Tô Tu Vũ thở thật dài, nghĩ đến dù là thế thì vị hoàng thượng kia vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đây cũng xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Tối thiểu hắn chịu tra tấn tâm lý lâu như vậy cũng không tính là uổng phí, quả thật sư phụ vẫn nhờ hắn mà còn sống.
Tại Lương quốc, Giang Bắc Nhiên ngồi trong sân tự rót tự uống.
Sau khi viết thư cho Tô Tu Vũ xong, hắn không chỉ một lần cảm khái kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Vốn trong kế hoạch của hắn, Tô Tu Vũ và Chân Nguyên tông đều sẽ trở thành quân cờ trọng yếu trong quá trình hắn chiếm đoạt Lương quốc, nội bộ phân hoá cũng tốt, đánh tan từng cái cũng tốt, tất cả đều cần người ‘bên trong’ phối hợp.
Nhưng "Mạnh nhất người ở rể" Hoắc Hồng Phi lại thay đổi tất cả, cái gì mà bố trí, kế hoạch tiền kỳ, âm mưu dương mưu đều bị next, mãi tới khi thấy được kết quả.
Mà về sau, mọi thứ đều như thuận nước đẩy thuyền, Mạnh Tư Bội vừa ra sân đã đẩy nhanh tốc độ, trực tiếp cho ‘nổ tung’ Lương quốc.
Trong đó, mỗi bước đi đều trùng khớp vô cùng. Nhưng nối liên hệ sẵn thì vốn mỗi bước đều như đã chuẩn bị sẵn, hết thảy bánh răng chỉ cần chuyển động nữa là xong.
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên thở dài một hơi.
"Ta không dùng tí sức nào mà ngươi đã ngã hết."
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, hắn vẫn là một người hết lòng tuân thủ cam kết, Tô Tu Vũ thật sự đã giúp hắn rất nhiều, đã trì hoãn ‘kế hoạch’ của Lương quốc.
Cho nên, nếu có thể giữ lại Nhan Tư Uyên, Giang Bắc Nhiên nhất định sẽ giúp.
Tiêu chuẩn cũng rất đơn giản, chỉ cần Tô Tu Vũ có thể thuyết phục được Nhan Tư Uyên, khiến Nhan Tư Uyên không phát động nhiệm vụ, Giang Bắc Nhiên tự nhiên sẽ kêu Ân Giang Hồng giữ lại đối phương.
Trở về phía bên Tô Tu Vũ, hắn vẫn quỳ trước mặt Nhan Tư Uyên, mặc dù từ sau khi trở về tới nay, sư phụ chưa từng nhìn hắn với sắc mặt tốt nhưng thế này thôi, Tô Tu Vũ đã rất mừng rồi.
Bởi vì hắn hiểu rõ sư phụ của mình, biết rõ sư phụ không trực tiếp đánh chết hắn chứng tỏ mọi chuyện vẫn xoay chuyển được.
Tô Tu Vũ cứ thế quỳ tới trưa, động tác bưng mâm vẫn chẳng thay đổi, y như một pho tượng vậy. Chỉ thỉnh thoảng lên tiếng khuyên Nhan Tư Uyên ăn một miếng thôi.
"Ai..."
Ở trong phòng buồn cho tới tận trưa, Nhan Tư Uyên đột nhiên thở dài một hơi, nhận lấy khay từ trong tay Tô Tu Vũ.
"Tu Vũ, vi sư tự nhận không xử bạc với ngươi, vì sao ngươi lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo sự như vậy?"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Tô Tu Vũ trực tiếp dập đầu ba cái.
"Đồ nhi bất tài, làm ra chuyện cẩu thả, tự biết mình không còn mặt mũi gặp lại sư phụ. Nhưng đồ nhi thật sự không đành lòng nhìn sư phụ đi đến tuyệt lộ, cho nên không biết xấu hổ tới khuyên sư phụ. Sư phụ a, chỉ cần ngài còn sống, muốn chém giết muốn róc thịt đồ nhi thế nào đồ nhi đều nhận!"
Tô Tu Vũ đã nói rõ đầu đuôi sự tình cho Nhan Tư Uyên, có sửa lại vài chi tiết, nói rằng người hạ cổ hắn là một vị cao nhân chứ không phải Giang Bắc Nhiên, đây là chuyện Giang Bắc Nhiên đã dặn dò từ trước.
Nhan Tư Uyên cũng không hỏi đến tột cùng cao nhân kia là ai, nhưng Tô Tu Vũ cũng biểu đạt bản thân không muốn lừa gạt sư phụ, vì cổ độc quá mức lợi hại, chỉ cần hắn có một tia suy nghĩ muốn để lộ chuyện sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay, thay vào đó là cổ trùng điều khiển hắn.
Đến lúc đó, hai người bọn họ đều khó mà còn sống.
Mà Nhan Tư Uyên suy nghĩ, nếu đồ đệ đã thành thật với hắn như vậy, chắc chắn vị cao nhân phía sau kia cũng ngã bài rồi, nguyện ý cho hắn một cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận