Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 713: Tới Nhà Uống Trà

Đáp xong, Đường Thính Song đi đến mở đại môn ra.
"Bái kiến Mạnh tông chủ."
Đường Thính Song hành lễ.
Mạnh Tư Bội nhìn Đường Thính Song gật gật đầu rồi đi vào trong phòng nhỏ.
"Bái kiến Mạnh tông chủ."
Lệ Phục Thành cũng đứng lên thi lễ một cái.
"Ăn cơm à? Mau ngồi đi, không có quấy rầy các ngươi chứ?"
"Đương nhiên không có, mời Mạnh tông chủ ngồi, ngươi ăn gì chưa?”
"Không cần, ta ăn rồi mới tới."
Lệ Phục Thành gật gật đầu, nhìn về phía Đường Thính Song:
"Pha cho Mạnh tông chủ một ly trà đi."
"Vâng."
Nói xong, Đường Thính Song hành lễ với Mạnh Tư Bội:
"Mạnh tông chủ xin chờ một lát."
"Tạ ơn."
Nhìn Mạnh tông chủ tự nhiên ngồi trước bàn trà, Đường Thính Song thầm than một tiếng rồi quay người pha trà đi.
Khách nhân đến, Lệ Phục Thành tự nhiên cũng không cách nào an tâm ăn cơm tiếp, hắn bước nhanh, đi tới ngồi xuống bên cạnh:
"Không biết Mạnh tông chủ tới vào hôm nay là vì..."
"Không có gì, chỉ tới ngồi chơi chút thôi, không ảnh hưởng gì tới các ngươi chứ?"
"Không có, không có, đương nhiên không có."
Lệ Phục Thành không ngừng khoát tay.
Hàn huyên với Mạnh Tư Bội hai câu, Lệ Phục Thành có chút bội phục vị Mạnh tông chủ này.
Từ ngày đầu tiên tới đô thành nàng đã tới tìm hắn, chỉ thiếu chút hỏi thẳng Vương đại ca có tới không. Nàng biết hắn không trả lời được cũng chẳng hỏi nữa, chỉ kiếm chỗ ngồi xuống, đợi tới tối liền quay về.
Nàng cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, cũng không biết đang tu luyện hay minh tưởng.
Lệ Phục Thành hiểu rõ tâm tư của Mạnh Tư Bội, đơn giản là muốn chờ Vương đại ca tìm đến hắn thì gặp được ngài ấy.
Nhưng có chút chuyện Lệ Phục Thành nghĩ mãi không rõ.
Hắn vốn cho rằng Mạnh tông chủ cũng như hắn, là thủ hạ của Vương đại ca. Nhưng bây giờ xem ra không phải, tối thiểu Vương đại ca không muốn gặp nàng, đương nhiên cũng dặn dò hắn trước.
Nhưng trong hành động lần này, có thể nói Mạnh tông chủ ra sức không ít. Không có nàng, kế hoạch đã chẳng thành công thuận lợi như vậy.
Quái lạ a...
Nhưng Lệ Phục Thành nghĩ mãi cũng không rõ quan hệ giữa hai người. Dù sao bí mật của Vương đại ca nhiều lắm, thêm cái cũng không sao.
Chỉ chốc lát sau, Đường Thính Song đã bưng trà đi tới.
"Mạnh tông chủ, mời ngài uống trà."
Đường Thính Song đặt chén trà xuống trước mặt Mạnh Tư Bội.
"Tạ ơn."
Mạnh Tư Bội nhận lấy chén trà rồi nhìn về phía Lệ Phục Thành:
"Các ngươi ăn cơm đi, ta chỉ tùy tiện ngồi một chút thôi."
"Không có việc gì, ta ăn no rồi, bồi ngài ngồi một lát cũng được."
Mạnh Tư Bội gật đầu rồi nhấp một hớp trà nóng, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Thính Song:
"Thính Song muội tử, tay nghề pha trà của ngươi thật lợi hại, trà pha ra lúc nào cũng thơm như vậy."
"Đa tạ Mạnh tông chủ khích lệ."
Đường Thính Song có chút ngượng ngùng cười nói.
"Ai, trà này của ngươi là..."
"Đông, đông, đông."
Trong lúc nói chuyện, cửa bị gõ váng. Mạnh Tư Bội bỗng nhiên đứng lên, thậm chí còn có xúc động muốn đi ra mở cửa, khiến cho cả Đường Thính Song lẫn Lệ Phục Thành không khỏi giật nảy.
Bất quá Mạnh Tư Bội vừa đi được vài bước đã khôi phục tỉnh táo, lần nữa mỉm cười ngồi xuống uống trà, tuy tay phải có hơi run khiến chén trà gợn sóng, bán rẻ nội tâm khẩn trương của nàng.
Một tiếng kẹt vang lên, Đường Thính Song mở cửa, sau đó hành lễ nói:
"Là Hoắc đại ca tới a, mau vào, mau vào."
Nghe được là Hoắc Hồng Phi tới, biểu lộ trong mong đợi của Mạnh Tư Bội trong nháy mắt xụ xuống, tiếp tục cúi đầu uống trà.
Hoắc Hồng Phi gật gật đầu với Đường Thính Song rồi đi vào gian phòng nhìn Lệ Phục Thành:
"Phục Thành, không phải hôm qua ngươi nói muốn gặp tông chủ Tử Hồng tông một lần à. Vừa vặn hôm nay hắn rảnh, có muốn đi gặp không?"
Hoắc Hồng Phi nói xong cũng phát hiện ra Mạnh Tư Bội đang ở đây, hắn liền chắp tay hành lễ:
"Gặp qua Mạnh tông chủ."
"Gặp qua Hoắc đương gia."
Mạnh Tư Bội đáp lễ.
Mạnh Tư Bội từng hợp tác với Hoắc Hồng Phi, tuy không biết nhiều về đối phương nhưng khẳng định đối phương là thủ hạ của vị tiền bối kia.
Vừa nghĩ tới vị tiền bối kia có nhiều thủ hạ nhân tài như vậy, Mạnh Tư Bội bỗng cảm giác được nguy cơ.
Có phải vị tiền bối kia không tìm thấy điểm có thể lợi dụng ở ta...
"Tham kiến bệ hạ."
Trong một đại trạch, Tô Tu Vũ thành tín quỳ xuống trước mặt Giang Bắc Nhiên, hành lễ.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Giang Bắc Nhiên mở miệng nói.
"Hồi bẩm bệ hạ, sư phụ ta nguyện ý quy hàng Thịnh quốc, cũng nguyện ý phối hợp hết thảy hành động với ngài."
Giang Bắc Nhiên phát hiện hệ thống không nhảy bất luận lựa chọn gì thì xác định Nhan Tư Uyên thật sự đã thành tâm đầu hàng. Đương nhiên, cũng có thể do hiện tại trong lòng hắn đã có tính toán, nhưng vấn đề không lớn, tiện tay cũng có thể giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận