Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 716: Thi Gia (2)

Giang Bắc Nhiên thầm thở dài rồi lắc đầu:
"Không quan trọng, ngươi tính khi nào trở về?"
Thi Phượng Lan nghe xong thì hai mắt lập tức sáng lên:
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi thật sự muốn cùng về nhà với ta à?” "Cậu của ngươi thịnh tình mời ta như vậy, ta còn có thể từ chối kiểu gì nữa?"
Dù Giang Bắc Nhiên từng nghĩ sẽ gặp lại vị Huyền Thánh Thi gia kia nhưng không ngờ lại nhanh tới thế.
"Vậy bây giờ chúng ta lên đường luôn đi!"
Thi Phượng Lan nói xong thì túm tay kéo Giang Bắc Nhiên đi.
"Đừng đừng đừng, ta vừa về thôi, còn không ít chuyện chưa xử lý xong. Ngươi nói với cậu ngươi khi nào sẽ về?” "Chờ ngươi về thì kêu ngươi đi ngay."
"Được, vậy bây giờ ngươi coi như ta chưa trở lại đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
"Ai ai ai!"
Thi Phượng Lan kéo vạt áo Giang Bắc Nhiên:
"Cái kia... Vậy ngươi nhanh về nhé."
"Được, ta sẽ tận lực."
Giang Bắc Nhiên rời khỏi Đinh Lan thủy tạ, bó tay toàn tập. Hắn nhớ khi mới quen Thi Phượng Lan, mỗi lần nghe tới Thi gia là nhiệm vụ sẽ phát động ngay.
Nhưng bây giờ trực tiếp gặp người nhà của nàng cũng chẳng hề gì, vậy là sao?
Hơn nữa bây giờ cậu nhà người ta còn chỉ mặt điểm tên rồi.
Thật con mẹ nó chứ!
Trước đây không lâu Giang Bắc Nhiên còn đang nghĩ cách ‘ăn’ Lương quốc, việc này khiến một ít đại lão chú ý đến, hắn còn chưa nghĩ cách giải quyết chuyện này thì chuyện khác lên lớn đã ập tới.
Ôi... Chờ đã, thời cơ trùng hợp như thế, chẳng lẽ hệ thống đang muốn Thi gia làm chỗ dựa cho ta?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng có thể lắm. Dù sao hắn cũng phải tìm chỗ dựa, mà khi Thi Phượng Lan báo tin hệ thống cũng chẳng phát động nhiệm vụ.
Hẳn thời cơ đã tới a.
Dù Giang Bắc Nhiên không biết vì sao mọi chuyện trùng hợp như vậy nhưng không sao. Hệ thống không phát động chứng tỏ vụ buôn bán này hắn có lời rồi.
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ xong thì không xoắn xuýt nữa, hiện tại Thịnh quốc cần một cái ô dù, ô dù lại tự đưa tới cửa thì mắc gì hắn không dùng.
Bất quá nghĩ tới bản thân bị Huyền Thánh chú ý, hơn nữa còn sắp phải tiếp xúc với gia tộc đỉnh cấp thì Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy vô cùng áp lực. Chỉ sợ sau này hắn không thể làm cá ướp muối ở Thịnh quốc nữa rồi. Một khi có quan hệ với loại quái vật khổng lồ như Thi gia, đủ loại phiền toái chắc chắn sẽ không ngừng mò tới.
Giang Bắc Nhiên kiềm lòng không được nhìn lên trời, hắn thấy hiện tại có lẽ Thiên Đạo đang cười tươi như hoa.
Giang Bắc Nhiên mang theo tâm tình không biết không hay cười đi tới phủ tông chủ theo thói quen. Sau khi biết tông chủ đã tới Lương quốc, à nhầm, hiện tại nên gọi là Lương Châu mới đúng.
Phân địa bàn a... Hẳn phải mất một thời gian mới về được.
Không bái kiến lãnh đạo nữa, Giang Bắc Nhiên liền đi tới phòng nhỏ tìm sư huynh.
"Đông, đông, đông."
Kẹt, tiếng cửa mở ra.
"Bắc Nhiên?"
Lục Bạch Quy có chút ngạc nhiên hô lên một tiếng:
"Lần trước nghe ngươi nói sẽ đi một chuyến dài mà, còn tưởng sẽ rất lâu chúng ta mới gặp lại chứ. Mau vào, mau vào đi."
"Đa tạ sư huynh."
Giang Bắc Nhiên đi theo Lục Bạch Quy vào phòng nhỏ, ngồi xuống bên cạnh bàn trà.
"Mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi chứ?"
Lục Bạch Quy vừa ngâm trà vừa hỏi.
"Ừm, so với trong tưởng tượng thì dễ xử lý hơn nhiều, cho nên cũng trở về nhanh hơn."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
"Thật sao? Ta cảm thấy là do năng lực của ngươi mạnh hơn rồi đó. Đến, uống trà đi."
Lục Bạch Quy đặt một chén trà trước mặt Giang Bắc Nhiên.
"Đa tạ sư huynh."
Giang Bắc Nhiên nhấp một ngụm trà, nhắm mắt hưởng thụ rồi lên tiếng:
"Trà ngon a."
"Chỉ là chút lá trà phổ thông thôi. A đúng rồi, nói tới năng lực làm việc thì mấy tiểu nha đầu kia cũng không tê. Bắc Nhiên a, các nàng tới tìm ta là vì ngươi đúng không?” "Phốc..."
Nghe xong, Giang Bắc Nhiên thiếu chút phun trà ra, hắn cố gắng mỉm cười:
"Ý sư huynh là sao?"
"Nói chuyện với ngươi ta cũng không muốn che che lấp lấp làm gì, năm tiểu nha đầu thay phiên chạy tới nói các nàng có chuyện muốn ta hỗ trợ. Mà những chuyện đó toàn chuyện nó, tự các nàng vẫn làm được, hơn nữa vừa giải quyết xong chuyện này lại vòng tới nhờ ta chuyện khác. Ta cảm thấy rất khó hiểu, liền nghĩ có lẽ liên quan tới ngươi a.” Ai...
Giang Bắc Nhiên thầm thở dài, hắn cảm thấy bản thân đã quá chủ quan.
Dù thân phận của năm đóa kim hoa rất thích hợp để đi nhờ vả sư huynh nhưng hắn quên cân nhắc về mạch suy nghĩ của các nàng.
Chắc tiểu bạch trên thế giới này đều tụ tập về bên cạnh ta cả rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận