Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 718: Tới Thăm Mặc Hạ (1)

Chỉ là lần này Giang Bắc Nhiên không đi Lương quốc mà tới Thi gia. Đó là gia tộc Huyền Thánh, trong đó khẳng định không ít người tài. Hắn cầm Bạch Vụ Kiếm theo nhất định sẽ bị phát hiện.
Cho nên, lần này Giang Bắc Nhiên không tính sủng ái nó nữa mà nói thẳng:
"Ngươi có hai lựa chọn, hoặc về chủ nhân của ngươi, hoặc bị ta phong ấn trong kết giới, chọn đi."
"Ông..."
Bạch Vụ Kiếm đột nhiên phát ra một tiếng kiếm minh, dường như không cam lòng từ bỏ.
"Ba... Hai..."
"Ông."
Lại một tiếng kiếm minh nữa vang lên, Bạch Vụ Kiếm "sưu" một tiếng bay trở về trong ngực Lâm Du Nhạn.
Lâm Du Nhạn ôm lấy Bạch Vụ Kiếm, cười hiền hòa nói:
"Tiêu nhi, ngươi về rồi a."
Bạch Vụ Kiếm nghe xong không khỏi run rẩy một chút, nũng nịu cọ cọ trên người Lâm Du Nhạn hai cái.
Lâm Du Nhạn vẫn mỉm cười, tiếp tục nói:
"Trở về thu thập ngươi sau."
Lâm Du Nhạn treo Bạch Vụ Kiếm ở bên hông, tiếp tục truyền âm với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, vài ngày trước ta nghe được một tin tức, nói là ở phía bên Lật Hồ Hương có dị tượng, ngài..."
"Nói sau đi, mấy hôm nay ta có chuyện bận.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì tiếp theo đi xuống núi.
Thấy sư huynh không có hứng thú, Lâm Du Nhạn liền biết chắc chắn đối phương chuẩn bị đi nữa.
Không được... Lần này nói thế nào cũng phải đuổi theo sư huynh mới được.
Lâm Du Nhạn cúi đầu mắt nhìn Bạch Vụ Kiếm treo bên hông, nghĩ đến kế hoạch lần trước thất bại nên lần này nàng nhất định phải hoàn thiện hơn.
Xuống núi xong, Giang Bắc Nhiên đi tới kết giới bản tâm ở Kim Dao trấn.
"Bái kiến sư huynh."
Cố Thanh Hoan đang tu luyện trong kết giới lập tức đứng dậy hành lễ.
"Tiếp tục tu luyện, ta trở về lấy chút đồ sẽ đi ngay."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi vào gian phòng nhỏ bên trong.
"Vâng."
Chờ sư huynh đi vào phòng rồi, Cố Thanh Hoan mới đứng lên.
Lần này sư huynh về nhanh thật.
Cố Thanh Hoan đã có kinh nghiệm vài lần, hắn tưởng lần này sư huynh ra ngoài cũng mất mấy tháng, ai ngờ chưa tới một tháng đã trở lại.
Việc này khiến hắn có phần kinh ngạc.
Cố Thanh Hoan tiếp tục ngồi xuống, vận hành hai vòng chu thiên xong thì nghe thấy tiếng bước chân sư huynh đi ra.
Không đợi hắn đứng dậy đã nghe tiếng sư huynh vang lên:
"Không cần đứng lên, ta lại phải đi xa nhà một chuyến."
Nói xong hắn đưa cho Cố Thanh Hoan một lá bùa:
"Có chuyện gì cần tìm ta thì viết lên tờ giấy này, cách dùng ta đã viết ở trong, nhớ chia cho đám Thanh Sách.” "Vâng."
Cố Thanh Hoan nhận lấy lá bùa rồi đáp.
"Ừm, vậy ngươi tu luyện tiếp đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong lập tức biến mất khỏi kết giới bản tâm.
Sư huynh đúng là... ngày càng bận rộn a.'.
Ngồi lên tường vân, Giang Bắc Nhiên bay đến đầm lầy Mặc Hạ đang ở.
"Đát".
"Đát".
"Đát ".
Còn chưa đi vào nhà lá, Giang Bắc Nhiên đã nghe âm thanh đát đát không ngừng vang lên.
Con hàng này đúng là nghiện nặng rồi...
Giang Bắc Nhiên cảm khái xong thì đẩy cửa đi vào.
Hả?
Vừa vào phòng, Giang Bắc Nhiên không khỏi ngơ ngác, vì hắn phát hiện Mặc Hạ không phải đang nghiên cứu kỳ phổ mà đang đánh cờ cùng một quỷ hồn.
Thấy Giang Bắc Nhiên tới, quỷ hồn kia ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện Giang Bắc Nhiên đang nhìn mình trừng trừng thì không khỏi có chút hoảng hốt.
Thấy bộ dáng quỷ hồn kỳ quái, lúc này Mặc Hạ mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía sau lưng mình.
"Sư, sư, sư huynh! Thật xin lỗi, ta không chú ý ngài đã tới."
Mặc Hạ giật mình nhảy vọt lên, hành lễ ba cái rồi nói.
"Không cần khẩn trương, đánh cờ tiếp đi."
"Đa... Đa tạ sư huynh."
Mặc Hạ gật đầu, lần nữa ngồi về chỗ.
"Hắn... Hắn cũng có thể nhìn thấy ta?"
Quỷ hồn cẩn thận từng li từng tí hỏi Mặc Hạ nói.
"Đúng vậy, ta giới thiệu cho ngài một chút."
Mặc Hạ đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên giới thiệu:
"Vị này là sư huynh của ta, sở dĩ ta có thể trông thấy ngài cũng vì hắn truyền thụ cho ta đó."
Nghe được Mặc Hạ dùng "ngài" để xưng hô với quỷ hồn kia, Giang Bắc Nhiên có chút kỳ quái hỏi:
"Quỷ hồn kia vốn không phải ở đây?"
"Vâng!"
Mặc Hạ dùng sức gật đầu một cái:
"Nửa tháng trước, ta đang nghiên cứu kỳ phổ của sư huynh ngài thì lão nhân gia này đột nhiên xông tới đọc cùng. Về sau ta mới đánh cờ cùng hắn, phát hiện tài đánh cờ của hắn rất cao, đánh từ đó tới giờ luôn. A, sư huynh ngài yên tâm, ta tu luyện xong mới đánh cờ.”
Thấy ánh mắt dò xét mình của lão nhân, Giang Bắc Nhiên gật đầu nói:
"Đánh tiếp đi, để ta nhìn xem kỳ nghệ vị lão giả này cao bao nhiêu."
"Vâng."
Mặc Hạ gật đầu, lần nữa ngồi về chỗ cũ.
Lão nhân kia nhìn Giang Bắc Nhiên vài lần, sau đó mới một lần nữa tập trung lên bàn cờ, không ngừng ‘chém giết’ cùng Mặc Hạ.
Một lúc lâu sau, Mặc Hạ mới thở dài một hơi:
"Ta nhận thua."
Lão giả gật gật đầu, an ủi:
"Đánh không tệ, lần này chỉ thiếu chút nữa là ngươi thắng ta rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận