Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 722: Phi Phủ

Cũng không lắm loại xe đi cắm trại lắm. Phi phủ có kết giới và trận pháp, là một loại kỹ nghệ bao quát các loại càn khôn.
Dùng phi phủ không chỉ khó bị phát hiện mà dù bị phát hiện cũng không sao. Trận pháp phòng ngự của nó đủ ngăn được một kích của Huyền Thánh, sau đó nó sẽ phát động trận pháp truyền tống, chuyển người trong phủ đến chỗ an toàn.
Có thể nói là đây là một cái nhà bay, dùng để giết người phóng hỏa là tốt nhất.
Đương nhiên, pháp bảo tốt như vậy sẽ có mức giá rất cao, hoặc nói là vô giá. Người có thể chế tạo phi phủ không nhiều, đều là cục cưng trong các gia tộc, bình thường chỉ đưa cho người nhà dùng, rất ít truyền ra ngoài.
Thèm thuồng thật...
Đối với cái phi phủ của Thi Phượng Lan, có thể nói Giang Bắc Nhiên vô cùng thèm thuồng. Đây là loại pháp bảo dùng để bảo mệnh rất hiệu quả, có thể bay có thể ở, chẳng khác nào một căn phòng an toàn, không cần sợ bị hệ thống nhắc nhở nữa.
"Đúng rồi, là phi phủ, Tiểu Bắc Nhiên, ngươi có muốn ngồi trong phi phủ cùng ta không?” Thi Phượng Lan nhiệt tình mời gọi.
"Được, vậy ngồi phi phủ của ngươi đi."
Giang Bắc Nhiên thì vui vẻ đáp ứng.
Mặc dù ngồi tường vân tới Đồng quốc có thể thu hoạch thêm điểm kỹ nghệ nhưng khó có dịp được ngồi phi phủ, Giang Bắc Nhiên thật sự không muốn bỏ qua.
Nói không chừng còn có thể nhìn được chút môn đạo gì đó để hắn tự làm một cái.
Sau khi tự học được kết giới bản tâm và tam trọng trận pháp, ‘năng lực động thủ’ của Giang Bắc Nhiên cũng tăng cao, chỉ cần cho hắn một cái mô hình và đợi khi các phương diện kỹ nghệ có đủ điểm, hắn có thể sẽ tự tạo ra được một cái.
"Được, vậy chúng ta đi thôi!"
Nghe Thi Phượng Lan cao hứng hô một tiếng, Giang Bắc Nhiên cảm thấy mắt tối sầm lại, khi nhìn lại được, hắn dã ở trong một tòa phủ đệ hoa lệ.
"Hoan nghênh quang lâm phi phủ của ta, Tiểu Bắc Nhiên. Ngươi là bị khách đầu tiên được ta mời vào đó.” Thi Phượng Lan cười tủm tỉm nói.
"Vậy đây là vinh hạnh của ta rồi.” Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhìn xung quanh.
Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường, nơi này cũng chẳng khác gì các phủ đệ xa hoa khác. Nhưng nếu dụng tâm cảm thụ sẽ cảm nhận được không gian trong đây tràn đầy các loại Kỳ Môn Độn Giáp, Ngũ Hành Bát Quái, huyền học phức tạp, đủ để khiến Giang Bắc Nhiên nhìn mà than thở.
Cái này... Kêu ta bắt chước làm sao đâu?
Chỉ riêng về trận pháp đã chạm vào rất nhiều điểm mù tri thức của Giang Bắc Nhiên. Đây là việc đã rất lâu Giang Bắc Nhiên chưa từng biết qua.
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi còn đứng đó làm gì?"
Thi Phượng Lan huơ huơ tay trước mắt Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên thu hồi tinh thần lực rồi đáp:
"Nơi này của ngươi không tệ."
"Hắc hắc, đó là đương nhiên rồi!"
Nói xong, Thi Phượng Lan kéo tay Giang Bắc Nhiên:
"Đi đi đi, ta lại dẫn ngươi vào trong tham quan."
Giang Bắc Nhiên cứ thế đi theo Thi Phượng Lan dạo nửa canh giờ. Nơi này có tới mấy tầng lầu, có thể nói là vô cùng rộng rãi.
"Đại khái còn bao lâu nữa là tới nhà của ngươi?"
Giang Bắc Nhiên đứng bên cạnh một hồ hoa sen hỏi.
"Đại khái... Một ngày?"
Thi Phượng Lan đáp.
Tốc độ cũng không quá bất thường.
Giang Bắc Nhiên vốn tưởng về phương diện tốc độ thì phi phủ sẽ có nhiều cải thiện. Nhưng xem ra phi phủ này chủ yếu chỉ nhắm vào tiện nghi và nội thất bên trong thôi.
"Tiểu Bắc Nhiên, Tiểu Bắc Nhiên, Tiểu Bắc Nhiên!"
Trong thư phòng, Thi Phượng Lan lắc vai Giang Bắc Nhiên hô.
Giang Bắc Nhiên chậm rãi mở hai mắt ra rồi hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Ngươi làm ta sợ muốn chết, gọi ngươi nửa ngày mà ngươi cũng không có phản ứng gì."
Thi Phượng Lan thở dài một hơi rồi đáp:
"Chúng ta về tới nhà rồi."
Nhanh như vậy đã qua một ngày rồi...
Hôm qua, sau khi dạo phi phủ xong, Giang Bắc Nhiên đã phát hiện trận nhãn phi phủ nằm ở thư phòng trên lầu hai, cũng điều tra được bố cục trận pháp nơi này. Đây là lý do hắn ngồi mãi trong thư phòng lầu hai để nghiên cứu.
Nhưng mà hắn vẫn chưa tìm ra đầu mối gì thì một ngày đã qua.
Giang Bắc Nhiên nghĩ muốn điều tra rõ cấu tạo phu phủ hẳn phải mất mấy ngày lận, cho nên chỉ có thể thở dài đứng lên.
"Đi thôi."
Hai mắt Giang Bắc Nhiên tối sầm lại, khi thấy lại ánh sáng thì hắn không khỏi ngơ ngác.
Đây là sao?
Giờ phút này, bên người Giang Bắc Nhiên là mây mù lượn lờ, phảng phất như đang ở trong tiên cảnh, phía xa xa là một cung điện bằng ngọc đứng sững ở trong mây mù.
Tiên cung?
"Tiểu Bắc Nhiên, chúng ta đi thôi."
Thi Phượng Lan nói xong thì kéo tay Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên lui về sau một bước, dò hỏi:
"Đây là nơi nào?"
"Long Bàn sơn đỉnh, là ngọn núi cao nhất Đồng quốc đó."
Giang Bắc Nhiên nhìn xung quanh trong chốc lát, vừa muốn mở miệng thì thấy một thanh niên mặc mãng bào bằng gấm đáp xuống trước mặt họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận