Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 724: Tới Thi Gia (2)

Ban đầu, người tu luyện đã nghiêm khắc kiểm tra hòa độ linh khí trong thân thể, thành tích cao nhất là ‘có thiên phú’, ‘thấp’ là rác rưởi.
Dựa vào cơ sở này, người tu luyện dần kiểm tra linh căn của tất cả thanh thiếu niên trên địa bàn quản lý của mình, đem những thiếu niên có thiên phú về tông môn để tập trung bồi dưỡng.
Kể từ đó, thiếu niên có thiên phú dần trở thành tài nguyên bị tranh đoạt, nói đúng hơn là loại tài nguyên có khả năng lợi dụng cao.
Dù huyết thống gia tộc ngươi tốt đi nữa thì gia tộc có được bao nhiêu người? So với người trong đại lục có thể nói là một giọt nước trong biển khơi.
Dù thiên tài có tỷ lên tới 1 phần 10 ngàn người đi nữa thì với số người khổng lồ vẫn nhiều hơn đời sau gia tộc.
Cho nên, tất nhiên thực lực tông môn dần vượt qua gia tộc truyền thống.
Cũng từ đó, họ dần dùng thực lực phân chia địa bàn và tài nguyên tu luyện.
Trong lịch sử, những gia tộc truyền thống cũng nghĩ cách cải thiện vấn đề thực lực suy giảm.
Ví dụ họ sẽ thông hôn hoặc cho người có thiên phú gia nhập vào gia tộc mình.
Nữ thì làm thê thiếp, nam thì là người ở rể.
Nhưng số lượng vẫn có hạn, tuy mặt ngoài họ một lòng dốc sức vì gia tộc nhưng vẫn có những toan tính nhỏ nhặt cá nhân.
Từ đó, họ có thêm một chức danh là trưởng lão ngoại tộc, cũng dùng lợi ích chói chặt những "người họ khác" này.
Đáng tiếc, ngoại nhân vẫn là ngoại nhân, một khi cần xuất lực hay bán mạng vẫn chỉ ưu tiên bản thân.
Gia tộc truyền thống cảm thấy cách này không ổn, từ đó bắt đầu chuyển cách khác, là tạo ra nhiều đời sau hơn.
Dựa vào công pháp song tu mong muốn cải thiện tình hình. Nhưng một người dù có sinh thế nào đi nữa thì số lần vẫn có hạn, cuối cùng cách này vẫn chẳng có kết quả.
Cuối cùng họ không còn cách nào nữa, có vài tộc trưởng điên cuồng làm ra những chuyện lừa mình gạt người.
Họ sẽ tới dân gian giết sạch người nhà của những đứa trẻ có thiên phú rồi nhận nó thành người trong tộc, đổi tên sửa họ cứ như đứa bé thật sự là người trong tộc họ vậy.
Loại phương pháp vặn vẹo này nhanh chóng bị lộ ra, khiến nhiều người dấy lên tâm báo thù.
Nhìn từ cấp độ chiến lược, bất kỳ đấu tranh nào cũng là so đấu giữa "chế độ".
Cách của gia tộc truyền thống thật sự không bằng tông môn. Như vậy còn chẳng bằng tập trung vào điểm mạnh của mình, như thế càng nhận được sự tán thành của nhiều người khác.
Dù sao có ai mà không muốn đời sau của mình sẽ trở thành giai cấp thống trị đâu?
Cuối cùng, gia tộc thua thảm cho tông môn.
Đây cũng là lý do gia tộc phục vụ cho tông môn.
Đương nhiên, dạng như Thi gia, Lâm gia, gia tộc có truyền thống truyền thừa thế này vẫn đủ vượt qua tông môn.
Cho nên, gia tộc có thể truyền thừa tới tận bây giờ đa phần đều rất lợi hại. Thế lực các nơi sẽ cho họ mấy phần mặt mũi. Nhưng về vấn đề địa bàn thì tông môn vẫn làm chủ.
"Bắc Nhiên, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Thi Phượng Lan thấy Giang Bắc Nhiên lại xuất thần, cảm thấy dọc đường nàng luôn bị xem nhẹ thì có chút oán niệm.
"Thi đường chủ, ngươi có huynh đệ tỷ muội gì không?"
Giang Bắc Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi.
"A?"
Bị Giang Bắc Nhiên đột nhiên hỏi, Thi Phượng Lan sửng sốt một chút rồi mới đáp:
"Ta còn một huynh trưởng và một muội muội, vì sao ngươi hỏi vậy?"
"Đơn thuần hiếu kỳ."
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên hỏi vậy là vì đột nhiên nhớ tới một câu mà Lâm Du Nhạn từng nói.
Người tu vi càng cao thì khả năng sinh dục càng ít.
Về phần nguyên nhân thì đến bây giờ vẫn không ai biết rõ, nhưng huyết mạch của họ lại cực kỳ ưu tú, cũng có rất nhiều cường giả thường xuyên ‘trọng kim cầu con’.
Giang Bắc Nhiên không suy nghĩ nữa:
"Đi thôi."
"Được!"
Thi Phượng Lan reo lên một tiếng, cẩn thận dẫn Giang Bắc Nhiên tới tới tòa cung điện phía trước.
Không có quá tình kiểm tra như Giang Bắc Nhiên nghĩ, cả hai trực tiếp đi vào từ cửa chính. Thi Phượng Lan giải thích là vì kiểm tra đặt ở dưới chân núi, nàng ngồi phi phủ có ấn ký đặc thù nên mới có thể bay thẳng đến đỉnh núi, bằng không người ngoài xông loạn vào sẽ bị cản lại bởi đại trận hộ sơn.
Nghe được bốn chữ đại trận hộ sơn, Giang Bắc Nhiên không khỏi hào hứng.
Không biết loại đại trận hộ sơn của loại tông môn đỉnh cấp sẽ có gì đặc biệt.' Trước đó, khi tới Kỳ quốc, Giang Bắc Nhiên từng gặp phải trận pháp hộ quốc.
Bên ngoài cung điện là một vườn hoa vô cùng xa hoa, hơn hẳn hoàng cung mà Giang Bắc Nhiên từng ở.
Thấy Tiểu Bắc Nhiên nhìn chằm chằm tiêu lâu đỏ thẫm trong vườn, Thi Phượng Lan xích lại gần Giang Bắc Nhiên nhỏ giọng nói:
"Trong tòa lâu này có rất nhiều bảo vật đó."
Bảo vật?
Giang Bắc Nhiên nhíu mày, thứ có thể khiến Thi Phượng Lan gọi là bảo vật đương nhiên không phải tục vật tầm thường, hẳn chỉ có pháp bảo Huyền cấp mới lọt được vào mắt nàng đi.
Quá mạnh a...
Nghĩ tới Thi gia lại đặt thứ này như sảnh triển lãm ở cửa ra vào, Giang Bắc Nhiên cảm thấy người nhà này hẳn rất tự tin về thực lực của mình.
"Muốn vào xem một chút không?"
Thi Phượng Lan nhìn Giang Bắc Nhiên nháy mắt ra hiệu.
"Không được."
Tuy nói người ta đã bày bảo vật ở cửa, khẳng định là để khoe khoang, nhìn cũng không sao.
Nhưng Giang Bắc Nhiên không thích nhìn thứ mình không có được, rất khó chịu.
Vào lúc Thi Phượng Lan chuẩn bị thuyết phục Giang Bắc Nhiên vài câu thì đột nhiên sửng sốt. Sau đó chọc chọc hai ngón tay vào nhau:
"Cậu truyền âm kêu chúng ta vào gặp hắn.” "Vậy đi nhanh chút, ta tới cũng là để gặp người cậu này của ngươi là chính mà.” "Ai ! vốn còn muốn hảo hảo khoe khoang khoe khoang với ngươi ! vậy chờ gặp cậu xong rồi nói sau."
Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Phượng Lan vào trong cung điện, người hầu bốn phía nhao nhao hành lễ, trong miệng hô hào "Gặp qua Phượng Lan tiểu thư".
"Phượng Lan tiểu thư kim an".
Hạ nhân đều là Huyền giả à... Đại khái việc này rất bình thường ở đại gia tộc ở lục quốc đi.
Giang Bắc Nhiên đi qua một hành lang dài dằng đặc, lại trèo lên ba tầng lầu thì đứng trước một đại môn trạm trỗ long phương.
"Vào đi."
Không đợi Thi Phượng Lan gõ cửa, bên trong đã truyền ra một đạo thanh âm hùng hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận