Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 727: Chuyện Cũ Của Thi Phượng Lan (2)

"Dưới ánh mắt mong chờ của cả nhà chúng ta, Cốc Lương Nhân mới nói cho chúng ta biết, phải đưa Lan nhi tới Quy Tâm tông ở Thịnh quốc, đợi thời cơ đến, ác sát sẽ tự giải. Mặt khác, trước khi thời cơ đến, chúng ta cần kiên nhẫn chờ đợi, không được can thiệp quá nhiều vào chuyện của Quy Tâm tông, không không nhân quả sẽ đứt gãy."
Nghe đến đó, Giang Bắc Nhiên rốt cuộc cũng hiểu vì sao tâm trí Thi Phượng Lan chỉ như một đứa nhỏ.
Từ nhỏ đã bị giam trong một căn phòng nhỏ, khi đưa đến Quy Tâm tông lại bị xem như ‘bồ tát sống’. Người nàng có thể tiếp xúc chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Về phần những hành động thành thục kia đoán chừng phần lớn đều do Vu hộ pháp dạy nàng, dùng để thể hiện uy nghi của đường chủ.
Còn có bộ dáng thiếu nữ phản nghịch thiếu khuyết tình thương kia. Dù Giang Bắc Nhiên không biết cha mẹ nàng lừa nàng kiểu gì nhưng số lần họ nhìn thấy Thi Phượng Lan chắc chắn rất ít. Mà sau khi Thi Phượng Lan đến Quy Tâm tông, họ lại càng không dám gặp, bằng không sẽ làm hỏng nhân quả.
Nghĩ đến mọi loại khổ cực Thi Phượng Lan đã trải qua, Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm mặc niệm.
Thiên Đạo a Thiên Đạo...
"Hô..."
Thở dài một hơi, Thi Hoằng Phương nhìn Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Sở dĩ ta nói những chuyện này với ngươi là để ngươi biết tâm tính Lan nhi vô cùng đơn thuần. nếu ngươi dám lừa nàng, ngươi biết hậu quả rồi đấy."
"Vãn bối không dám."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
"Còn nữa..."
Thi Hoằng Phương nói tới đây thì dừng lại đánh giá Giang Bắc Nhiên:
"Phượng nhi đi Quy Tâm tông nhiều năm, dù ác sát rất có thể đã biến mất, nhưng cái gọi là thời cơ vẫn một mực không đến, trước khi thời cơ đến, chúng ta cũng không dám tùy tiện đưa nàng về đến nhà, nhưng ngươi lại có chút đặc biệt..."
Lựa chọn một:
"Không biết vãn bối đặc biệt ở đâu?" Ban thưởng: U Minh Cấm Lục (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai:
"Thi tiền bối, ngươi cần gì tự đoán, đi hỏi vị Cốc Lương Nhân kia một chút không phải tốt hơn à?"
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở.
Giang Bắc Nhiên lập tức chọn lựa chọn số hai:
"Thi tiền bối, ngươi cần gì tự đoán, đi hỏi vị Cốc Lương Nhân kia một chút không phải tốt hơn à?"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm huyễn âm.
"Cái này..."
Thi Hoằng Phương không ngờ Giang Bắc Nhiên sẽ trả lời như thế, nhưng rất nhanh đã cười nói:
"Nói cũng đúng."
Nói xong, Thi Hoằng Phương đứng lên:
"Tốt rồi, chuyện cần nói ta đã nói với ngươi. Hiện tại ta sẽ dẫn ngươi đi gặp lão tổ tông."
"Vâng, đa tạ tiền bối."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, đi theo Thi Hoằng Phương.
Đẩy ra cửa phòng, Thi Hoằng Phương nhìn vẻ mặt lo lắng của Thi Phượng Lan:
"Có phải muốn nghe trộm nhưng không nghe trộm được không?"
"Cậu!"
Thi Phượng Lan hô một tiếng:
"Trong nhà mình mà bố trí trận pháp cái gì, xem ta là người ngoài à."
"Ha ha ha, là cậu sai, lần sau sẽ cho ngươi ngươi lễ vật xin."
"Hắc hắc, thế thì không cần."
Lúc nói chuyện Thi Phượng Lan liếc nhìn Giang Bắc Nhiên, ánh mắt như đang ám chỉ cái gì đó.
Chỉ tiếc ánh mắt này ám chỉ quá sâu, Giang Bắc Nhiên thực sự không hiểu.
"Được, ngươi về phòng của mình nghỉ ngơi trước đi, ta dẫn hắn đi gặp lão tổ tông."
"A !"
Thi Phượng Lan kéo dài trường âm:
"Vậy để ta đi cùng đi, cũng đã lâu ta không gặp lão tổ tông rồi."
"Không được, lão tổ tông nói chỉ muốn gặp một mình hắn thì chỉ gặp một mình hắn.” "Được rồi..."
Thi Phượng Lan ủy khuất lau lau miệng, nhìn về phía Giang Bắc Nhiên dặn dò:
"Tiểu Bắc Nhiên, lúc thấy lão tổ tông nhất định phải cung kính a. Tuyệt đối đừng giở tính tình trẻ con ra, bằng không phải ta cũng không thể cứu được ngươi đâu."
"Biết rồi."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười gật gật đầu.
"Hì hì, vậy là tốt rồi, phải nghe lời nha."
Nhìn Thi Phượng Lan cố gắng muốn giả bộ dáng vẻ người lớn. Giang Bắc Nhiên đột nhiên có chút đau lòng, khó có thể tưởng tượng dưới loại tuổi thơ này, làm sao nàng vẫn có thể lạc quan sáng sủa như vậy.
"Mau trở về đi."
Thi Hoằng Phương nói lần nữa.
"Biết rồi !"
Thi Phượng Lan phất tay với Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Vậy lát nữa chúng ta gặp lại, nhớ kỹ phải nghe lời nha."
"Biết rồi."
Giang Bắc Nhiên vẫn như cũ, cười gật đầu.
Chờ Thi Phượng Lan rời đi, Thi Hoằng Phương đầu tiên là cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Nếu để em rể ta thấy cảnh Lan nhi thân mật với ngươi như thế, ta thật sự không dám chắc ngươi có thể còn sống ra khỏi Thi gia chúng ta không nữa."
Nhìn Giang Bắc Nhiên sửng sốt, Thi Hoằng Phương cười ha hả.
"Đùa thôi, đùa mà, đi thôi."
Sao ta cảm thấy không giống đùa vậy...
Thở dài xong, Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Hoằng Phương tới trước một tòa tháp lâu.
Tháp này... là cái gì vậy?
Giang Bắc Nhiên tự nhận thị lực vẫn còn rất cao nhưng ngẩng đầu lại không thể nhìn thấy đỉnh tháp.
Đây là... đụng tới chân trời rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận