Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 73: Quán Quân

Giang Bắc Nhiên thở dài một hơi rồi đổi đề tài:
"Lần này ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Thấy rốt cục sư huynh cũng bỏ qua cho mình lần này, Ngô Thanh Sách vội đáp:
"Lần này ta đã giành được vòng nguyệt quế trong giải đấu luận võ của các đệ tử khu Giang Bắc, đặc biệt tới báo tin vui cho sư huynh.” Giang Bắc Nhiên nghe xong đã hiểu, khó trách tiểu tử này đột nhiên tới đây. Tên như ý nghĩa, tham gia trận luận võ này đều là các đệ tử chưa tới 20 của các tông môn. Nếu đạt được giải nhất, uy danh nhất định vang xa.
"Cho nên, đây là lý do ngươi dám xông vào trận?"
Ngô Thanh Sách nghe xong vội thu lại kiêu ngạo:
"Chủ yếu là ta muốn để sư huynh thấy ta tiến bộ thế nào. Dọc đường ta đã đọc lại Chính Phản Tứ Tượng Trận nhiều lần, cũng coi như có tâm đắc, cho nên..."
"Thôi, đoạt giải quán quân cũng là việc vui, ta không trách ngươi nữa. Nhưng lần sau nhớ kỹ, lúc đắc ý nhất cũng là lúc té đau nhất, nhớ kỹ chưa?” "Vâng, Thanh Sách ghi nhớ trong lòng."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, nhìn vị đệ tử trẻ tuổi tài giỏi nhất khu Giang Bắc này, không khỏi thầm cảm khái một câu.
Quy Tâm tông quả nhiên không ít nhân tài.
Đối với thực lực của Ngô Thanh Sách, Giang Bắc Nhiên đương nhiên hiểu rõ. Trong quá trình hợp tác, Giang Bắc Nhiên dần xem con hàng này như sư đệ chân chính, thường xuyên tặng hắn một chút đan dược đề cao đề cao thân thể hoặc công lực. Ngẫu nhiên còn bồi đối phương tu luyện, nói cho đối phương biết khuyết điểm ở đâu.
Không ngờ cứ thế một Giang Bắc đệ nhất nhân ra đời.
"A đúng, còn một chuyện nữa. Sư huynh ngươi kêu ta phải để ý biến hóa của Hoa Diệp Lâm, gần nhất phát hiện có một Lôi Văn Tranh nhị giai tiến vào.”
Dị thú Giang Bắc Nhiên nghe vậy thì có chút cứng người, sau đó nhanh chóng gật đầu nói:
"Rất tốt, tiếp tục quan sát, nhìn xem còn dị thú nào tiến vào không thì lập tức nói ta biết."
"Vâng."
Đáp lời xong, Ngô Thanh Sách có chút do dự hỏi:
"Sư huynh, ta có thể hỏi ngươi một chút không?” "Thế nào, có việc gì?"
Lấy sự ăn ý lâu dài giữa hai người mà nói, Ngô Thanh Sách tuyệt đối sẽ không hỏi Giang Bắc Nhiên linh tinh, chỉ nghe việc liền làm theo thôi.
"Đúng thế."
Ngô Thanh Sách chắp tay về phía Giang Bắc Nhiên:
"Trong khoảng thời gian này, tu vi của ta tăng lên rất nhiều, cho nên muốn muốn khiêu chiến một dị thú nhị giai, đột phá Huyền Sư."
“A? Rốt cục cũng đột phá rồi? Được thôi, đến lúc đó ta dẫn ngươi tới Hoa Diệp Lâm, ta giúp ngươi bày trận.
"Đa tạ sư huynh!"
Ngô Thanh Sách cao hứng chắp tay.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trụ sở bí mật sau núi của Giang Bắc Nhiên.
Bình thường mà nói, đệ tử ký danh như Giang Bắc Nhiên không thể có nơi tu luyện sau núi như này được. Có mà Giang Bắc Nhiên dựa vào kỳ nghệ cao siêu, thường xuyên giúp đỡ đường chủ giải quyết một chút "phiền toái nhỏ" nên được đặc cách.
"Mỗi lần tới Tử Trúc Lâm đều cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sư huynh làm sao trồng được rừng trúc này vậy?” Ngô Thanh Sách nhớ kỹ khi hắn vừa đem tử trúc đến, chúng cao còn chưa tới hai mét, mà bây giờ đã cao lên rất nhiều, che khuất một vùng trời.
"Không nên hỏi đừng hỏi, tới uống trà đi."
….
"Hô ! ".
Ngô Thanh Sách thổi cho bớt nóng rồi bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
"Hây... Không hổ là trà sư huynh pha, màu trà thanh hồng trong suốt, mùi thơm như lan, cảm giác sung mãn thuần khiết, mượt mà như thơ, dư vị cam thuần, lưu lại trong khoang miệng, vô cùng có ý vị..."
"Được rồi."
Giang Bắc Nhiên khoát tay đánh gãy lời hắn:
"Muốn thì ta cho ngươi một ít, vỗ mông ngựa làm gì, uống ổn không?” "Cực phẩm!"
Ngô Thanh Sách nghiêm túc gật nhẹ đầu.
"Ầy, cầm lấy cái này đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì ném hai cái bọc giấy xuống trước mặt Ngô Thanh Sách.
"Đây là... ?"
"Lá trà ngươi đang uống, nhớ kỹ sau này mỗi lần ăn xong thì uống một chén."
Ngô Thanh Sách nghe thế, vẻ mặt nghi hoặc.
"Giải độc, chỉ cần ngươi ăn phải độc vật, trà này sẽ khiến ngươi phun ra ngay…."
"Sư huynh cảm thấy có người sẽ hạ độc ta?"
"Cẩn thận vẫn hơn. Bây giờ ngươi đã là đệ nhất đệ tử ở khu Giang Bắc, Loạn Tinh đường tất nhiên sẽ cho ngươi một lượng lớn tài nguyên. Đến lúc đó, những sư huynh sư đệ kia của ngươi chưa chắc sẽ nghĩ tới thủ túc tình thâm, biết Lạc Bắc của Chân Võ đường chứ? Hai tuần trước đạt được hạng nhất thí luyện, bây giờ đang nằm co quắp trên giường kia kìa."
"A?"
Ngô Thanh Sách không khỏi giật mình, lập tức nhận lấy lá trà, chắp tay nói:
"Vâng, đa tạ sư huynh nhắc nhở."
Kỳ thật khi vừa vào Quy Tâm tông, Ngô Thanh Sách vẫn rất tin tưởng mấy chữ cởi mở nhận được thật lòng, cảm thấy mọi người đã vào cùng một tông, nhập cùng một đường, hẳn là duyên phận tu từ kiếp trước, nên ở chung với nhau cho thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận