Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 734: Lựa Phòng

Tương nhi trở về phòng ăn tìm kiếm một hồi vẫn không thấy Giang Bắc Nhiên đâu.
Có chuyện gì vậy...
Tương nhi có chút kỳ quái , theo lý mà nói, Giang Bắc Nhiên chưa quen thuộc nơi đây, hẳn sẽ không chạy loạn khắp nơi, rõ ràng nàng đã kêu hắn đợi ở chỗ này, sao bây giờ không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chẳng lẽ hắn đã gặp chuyện gì rồi à?
Bất quá từ lúc nói chuyện ban nãy, Tương nhi đã cảm thấy Giang Bắc Nhiên không giống các tiểu bối và đệ tử khác..... hắn hành xử không theo lẽ thường.
Không hổ là thiếu niên khiến tộc thánh nhìn với con mắt khác, quả nhiên không giống bình thường... Tương nhi có chút cảm khái.
Vừa rồi nàng nhiều lần muốn tâm sự với Giang Bắc Nhiên, nhưng hắn lại biểu hiện giọt nước cũng không lọt.
Cũng không biết là xem thấu tâm tư của ta hay hắn vốn là thế... Bất quá đây thật sự là tài nguyên đánh để lợi dụng.
Tương nhi quỷ mị cười một tiếng rồi từ từ đi ra khỏi nhà ăn, bắt đầu tìm kiếm mất tích Giang Bắc Nhiên.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Phượng Lan rời đi, nay đang tiến vào trong một chỗ sơn cốc, nơi đây trăm hoa đua nở, trong đó có không ít gốc hoa sen Liên Giang Bắc Nhiên không biết tên.
Nhìn Tiểu Bắc Nhiên ngắm nghía khắp nơi, Thi Phượng Lan xoay người lui về sau, vừa đi vừa giới thiệu:
"Nơi này là Vạn Hoa cốc, có hơn 10.000 loại hoa nha."
"10 ngàn loại?"
Giang Bắc Nhiên hơi kinh ngạc, người ta gọi Bách Hoa cốc hẳn là khoa trương.
Nhưng nhà nàng ngược lại nói có hơn 10.000 loại hoa thì hẳn đúng vậy thật.
Trong thiên hạ này, vậy mà có hơn 10.000 loại hoa?
Giang Bắc Nhiên lập tức hứng thú, trên phương diện nuôi dưỡng hoa cỏ hắn đủ sức để xưng tụng đại sư, bây giờ thấy nhiều chủng loại chưa biết tên như vậy thì trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy. Dù sao ai biết liệu nơi này có loại hoa nào có tiềm lực trở thành nguyên liệu luyện chế không.
"Tiểu Bắc Nhiên, Tiểu Bắc Nhiên, ngươi mau đến xem nè."
Thi Phượng Lan đi về một phía đột nhiên ngồi xổm xuống ven đường rồi khoát tay với Giang Bắc Nhiên.
"Thế nào?"
Giang Bắc Nhiên đi qua và hỏi.
Thi Phượng Lan chỉ vào một đóa hoa lóng lánh tử mang, vui vẻ nói:
"Ngươi nhìn đi, lần trước lúc rời đi nó đã sắp mở, lần này trở về vừa vặn là lúc nó nở rộ, có phải rất đẹp mắt không."
Giang Bắc Nhiên nhìn dáng vẻ hưng phấn của Thi Phượng Lan, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phương xa hỏi:
"Thi đường chủ, nơi này hẳn là chỗ ở của ngươi?"
"Ai..."
Thi Phượng Lan sửng sốt một cái:
"Sao ngươi biết?"
Thi Phượng Lan thích hoa, điểm này từ lúc bắt đầu Giang Bắc Nhiên đã biết, hoặc nói, cũng vì nàng thích hoa nên hắn mới quen biết nàng.
Đinh Lan thủy tạ của nàng bày đủ các loại hoa cỏ quý hiếm, không có lý gì trong nhà lại không có, cho nên khả năng cao Vạn Hoa cốc này là nơi ở của nàng.
"Tùy tiện đoán thôi."
Thi Phượng Lan đứng lên, sửa sang lại váy nhỏ một chút rồi ngẩng đầu đắc ý nói:
"Không sai, đây chính chỗ ở của ta, xinh đẹp lắm đúng không!"
"Thật sự không tệ, bất quá ngươi dẫn ta đến đây để làm gì?"
"Không phải ngươi đang tìm chỗ ở sao? Trong cốc có rất nhiều phòng trống, ngươi tùy ý chọn một phòng là được."
Giang Bắc Nhiên nghe xong, vừa tính cự tuyệt nhưng nghĩ lại, dù ở chỗ ở chỗ của Thi Phượng Lan vẫn có nguy hiểm nhưng đây là đại viện Thi gia, hắn ở đâu là không nguy hiểm?
Đều là nguy hiểm, tốt xấu gì có nguy hiểm thì cũng có Thi Phượng Lan bên cạnh, tốt hơn ở cùng những người khác nhiều.
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ xong thì gật đầu nói:
"Cũng được, ta rất thích nơi này."
Nghe Tiểu Bắc Nhiên đồng ý, Thi Phượng Lan lộ vẻ hết sức kinh ngạc, nàng vốn tưởng cần phải tốn công gạt Tiểu Bắc Nhiên ở lại một phen, sau đó phải tìm thêm mười ngàn lý do thoái thác mới thuyết phục được hắn.
Không ngờ vừa hỏi cái Tiểu Bắc Nhiên đã đồng ý rồi.
Không thích hợp, đây không phải Tiểu Bắc Nhiên bình thường.
Nhưng mặc kệ chỗ nào không thích hợp, dù sao mục đích của nàng đã đạt được, Thi Phượng Lan vui vẻ nói:
"Vậy mau mau, ta dẫn ngươi đi lựa phòng, nơi này của ta không chỉ có hoa thôi đâu.” Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Phượng Lan đi vào Vạn Hoa cốc, rất nhanh đã phát hiện trong Vạn Hoa cốc to lớn này chỉ có một mình nàng ở, thậm chí ngay cả người hầu cũng không có.
Là sợ ác sát quấn thể à...
Lời Thi Hoằng Phương nói ban nãy có chút lập lờ nước đôi, hắn chỉ nói Cốc Lương Nhân tính được, chỉ cần Thi Phượng Lan đến Quy Tâm tông, đợi thời cơ chín muồi thì ác sát tự động giải trừ.
Nhưng bây giờ rõ ràng họ có thấy thời cơ gì đâu, nhưng ác sát trên người Thi Phượng Lan không phải đã biến mất rồi à.
Đến cùng hiện tại nàng đã khỏi chưa nhỉ?
Nghĩ Cốc Lương Nhân kia, Giang Bắc Nhiên không khỏi nảy lên tâm tư muốn gặp hắn một chút, coi như không lĩnh giáo được gì thì trao đổi chút tâm đắc cũng tốt.
"Tiểu Bắc Nhiên, nơi này thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận