Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 736: Thưởng Trà (2)

Thi Hoằng Phương nhận lấy chén trà, bưng đến bên miệng, nhấp một ngụm.
"Ừm !"
Sau một trận gật gù đắc ý, Thi Hoằng Phương mới phun ra hai chữ.
"Trà ngon."
"Tiền bối ưa thích là tốt rồi."
"Quả nhiên đúng như lão tổ tông nói, ngươi không chỉ am hiểu trận pháp, ngay cả pha trà cũng giỏ. Lại là người tài trí hơn người, ta uống trà mấy chục năm, chưa từng hưởng qua loại trà có hương thơm này, trà này tên gì?"
"Tiền bối quá khen rồi, chỉ là chút trà quê thôi, nếu tiền bối thích thì lấy một chút mà uống."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đưa một túi trà cho Thi Hoằng Phương.
"Nếu là người khác, ta không ham đâu. Nhưng ta rất thích loại trà này, vậy ta cũng không khách khí với ngươi."
Thi Hoằng Phương nói xong thì nhận lấy túi trà.
"Nếu tiền bối thích, ngày khác ta lại biếu một ít, gì ta không có chứ trà ngon thì không ít, bảo đảm ngài sẽ hài lòng."
Nghe Giang Bắc Nhiên nói với khẩu khí tùy ý như vậy, Thi Hoằng Phương không khỏi có hơi xúc động.
Ngày thường, đám tiểu bối kia thấy hắn đều tất cung tất kính, ngay cả câu nói đùa cũng không dám nói, nhưng Giang Bắc Nhiên dù rất tôn trọng trưởng bối như hắn nhưng ngữ khí lại tùy ý hơn nhiều, hoàn toàn không cảm thấy sự khác biệt về tu vi giữa hai người.
Bất quá Thi Hoằng Phương ngẫm lại thì thấy cũng đúng, trước mặt lão tổ tông mà tiểu tử vẫn có thể trấn định tự nhiên thì nói chi là hắn.
Chẳng lẽ đúng như lão tổ tông nói... ngày thường Giang Bắc Nhiên tiếp xúc với rất nhiều đại năng?
Cùng lúc đó, một cỗ hương trà bay tới, đánh tan suy nghĩ của hắn.
"Đây lại là trà gì?"
Hôm nay Thi Hoằng Phương xem như được mở mắt, hắn phẩm trà lâu như vậy, tự nhận phẩm trà ngon khắp thiên hạ, vậy mà không ngờ Giang Bắc Nhiên lại pha được loại trà ngon hắn chưa từng uống bao giờ.
Giang Bắc Nhiên đậy nắp ấm lại rồi đáp:
"Bẩm tiền bối, hồng trà này tên là đại hồng bào, bình thường ta không có việc gì làm nên thường nghiên cứu về trà, người có muốn nếm thử không?” "Hồng trà?"
Thi Hoằng Phương chưa từng nghe tới loại trà này nên vô cùng hứng thú.
"Có thể cho ta xem lá trà được chứ?"
"Đương nhiên, ngài tùy ý nhìn, thích thì lấy luôn cũng được.” Giang Bắc Nhiên đã thăm dò được sở thích của đối phương, mà lúc nói chuyện, giọng điệu cũng vô cùng cung kính.
Theo Giang Bắc Nhiên nghĩ, người trong đại gia tộc ăn quen sơn trân hải vị, ngẫu nhiên ăn được vài món bình thường sẽ luôn miệng khen không dứt.
Thi Hoằng Phương nhận lấy bình trà Giang Bắc Nhiên đưa tới, lắc lư hai lần rồi hít hà hương vị của trà.
"Ừm... Trà này màu đều, nước trà bóng loáng, hương thôi nồng, màu hồng sóng sánh lại ánh lên hoàng kim, ta thật sự chưa từng thấy loại trà nào thế này cả. Thú vị, thật thú vị...” Giang Bắc Nhiên rót đầy một chung trà rồi đưa cho Thi Hoằng Phương, cười nói:
"Ngài nếm thử đi, xem thử có hợp khẩu vị của ngài không."
"Vậy ta không khách khí."
Thi Hoằng Phương nhận lấy chén trà, cúi đầu nhấp một miếng.
"Ha ha ha, quả nhiên rất thơm! Trà này thuần hậu, lưu hương, hồi cam vô tận, thật sự khiến người ta yêu thích.”
"Tiền bối thích là tốt rồi, trà này ta mang theo không ít , lát nữa sẽ biếu ngài một phần.” "Được được được."
Thi Hoằng Phương liên tục gật đầu, rõ ràng nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn.
Nhìn Tiểu Bắc Nhiên và cậu ở chung với nhau, không hiểu sao Thi Phượng Lan cảm thấy vô cùng đắc ý, vô cùng đắc ý. Đương nhiên, trừ đắc ý ra thì càng nhiều hơn là cao hứng.
Thi Hoằng Phương uống xong một chung hồng trà, đột nhiên nhớ tới lời dặn của lão tổ tông thì đặt chung trà xuống rồi nói tới chính sự:
"Lá trà nói sau đi, lão tổ tông muốn ta dẫn ngươi tham quan Thi gia, để ngươi làm quen một chút."
"Vậy làm phiền tiền bối rồi."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Thi Hoằng Phương, thu dọn xong thì đi theo đối phương.
"Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi!"
Lúc này Thi Phượng Lan lấy lại tinh thần mới liên tục hô.
"Lan nhi ngoan, cậu có mấy lời muốn nói riêng với hắn, ngươi chờ ở nhà đi."
"Ta đi xa một chút! Cam đoan không nghe trộm."
Thi Phượng Lan che lỗ tai của mình lại.
Thi Hoằng Phương vẫn lắc đầu nói:
"Không được là không được, ngoan ngoãn ở nhà chờ đi."
"Hừ!"
Biết mình không thay đổi được quyết định của cậu, Thi Phượng Lan chỉ có thể phát tiết, hừ một tiếng. Sau đó nhìn về phía Giang Bắc Nhiên nói:
"Đi sớm về sớm nha."
"Đã biết."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, đi theo Thi Hoằng Phương ra ngoài.
Trên đường Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Hoằng Phương, hắn phát hiện Thi gia lớn đến khủng khiếp, thậm chí còn phải lớn bằng cả một quận đô ở Thịnh quốc, rất nhiều nơi không người, chỉ có kiến trúc hoặc vườn hoa lòe loẹt, có thể nói dùng đất để trưng bày tài nguyên.
Lúc đi qua một lâm viên, Thi Hoằng Phương đột nhiên mở miệng nói:
"Nhắc mới nói, không phải Tương Linh Chủ dẫn ngươi đi tham quan rồi à, sao ta cảm thấy như ngươi mới đi lần đầu thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận