Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 741: Ý Tứ Của Lão Tổ Tông

Thi Hoằng Phương sờ cằm, cảm thấy lời này của Giang Bắc Nhiên rất có thâm ý.
"Vậy làm sao ngươi xác đi khi nào nên tiến khi nào nên lùi?” Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Nhìn người."
"Ồ?"
Thi Hoằng Phương trừng mắt một chút:
"Ý của ngươi là, ngươi nhìn thấu Cao quán trưởng?"
Lựa chọn một:
"Không dám nhận hai chữ này."
Ban thưởng: Bạch Cốt Lôi Kinh (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai:
"Miễn cưỡng có thể nhìn thấu một hai." Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
Ách...
Giang Bắc Nhiên nhìn lựa chọn số hai, trên cơ bản cũng đoán được phương hướng phát triển tiếp theo của lựa chọn này Xem ra lại là đường chủ phiên bản khác rồi...
Giang Bắc Nhiên thầm thở dài, hắn chọn số hai rồi đáp:
"Miễn cưỡng có thể nhìn thấu một hai."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm chú linh.
"Không sai, rất không tệ."
Dù chỉ mới tiếp xúc với Giang Bắc Nhiên một thời gian không dài, tiểu tử này lại thường làm mấy chuyện không hợp lẽ thường nhưng ngoài ý muốn khiến người ta cảm thấy tin cậy.
Bây giờ, nếu hắn đã chính diện trả lời vấn đề này của mình, khẳng định trong lòng cũng nắm chắc kha khá.
"Đùng!"
Thi Hoằng Phương đột nhiên vươn tay vỗ vai Giang Bắc Nhiên một cái:
"Bắc Nhiên a, không nói gạt ngươi chứ, sở dĩ ta dẫn ngươi tới đó cũng vì Hằng Nhã trai chính là nghệ quán có Huyền Nghệ sư có phẩm chất cao nhất trấn giữ. Về sau ngươi sẽ qua lại không ít với nơi này, nhìn mặt mũi Lan nhi, trước khi ngươi chưa quen thuộc nơi đó, ta sẽ thường xuyên dẫn ngươi tới đó dạo.
Ai... Vì sao mỗi lần gặp mấy nữ nhân kỳ quái đều không dễ trốn nhỉ...
Giang Bắc Nhiên thầm thở dài, dù đã sớm đoán được kết cục nhưng hắn vẫn nhịn không được mà muốn mắng chửi một phen.
"Vậy trước tiên xin cám ơn tiền bối."
Dưới tình huống hệ thống không nhắc nhở, Giang Bắc Nhiên vẫn cho Thi Hoằng Phượng mặt mũi.
"Ha ha ha, có gì đâu. Đi, chúng ta tới một quán khác."
Đúng như Giang Bắc Nhiên dự đoán, mỗi quán đều có một Huyền Nghệ sư quản lý.
Việc phân chia phẩm cấp Huyền Nghệ sư của lục quốc ở Trung Nguyên khẳng định nghiêm ngặt hơn ở Thịnh quốc rất nhiều.
Sau khi qua hết các quan, gbn nhận ra, Dược sư nhất phẩm ở nơi này chỉ sợ còn lợi hại hơn Luyện Đan sư tam phẩm ở Thịnh quốc nữa.
Ở Đồng quốc, chỉ cần ngươi tấn cấm lên ngũ phẩm ở bất kỳ hạng mục tuyển nghệ nào, ngươi đều sẽ trở thành sự tồn tại mà tất cả các tông môn đều muốn tranh đoạt, không chỉ có lợi ích mà còn có địa vị đủ cao nữa.
Dù là tông chủ, khi thấy ngươi cũng phải khách khách khí khí.
Dù sao mặc kệ ở thế giới nào, trọng yếu nhất vĩnh viễn vẫn là nhân tài.
Mà Huyền Nghệ sư bát phẩm như Cao Lan Văn, dù ở cường quốc như Đồng quốc cũng là sự tồn tại như phượng mao lân giác, có thể coi như Huyền Thánh trong số các Huyền Nghệ sư.
Cũng chỉ có đến cấp bậc này mới có thể khiến thành viên dòng chính như Thi Hoằng Phương phải liếm... Không đúng, phải nhường nhịn.
Sau khi đi ra khỏi Huyền Y quán, Thi Hoằng Phương nhìn Giang Bắc Nhiên và nói:
"Bắc Nhiên a, ngươi cảm thấy Linh Lung phường này như thế nào?"
Linh Lung phường chính 16 tràng quán này, diện tích cực lớn, trừ cửa ra vào ra thì phía sau toàn bộ là công trình.
Tỳ như quặng mỏ, ngọc thạch phường, cửa hàng vải các loại.
Có thể nói, Thi gia có thể có nhiều pháp bảo cùng vật liệu cực phẩm như thế, chắc chắn nhờ có Linh Lung phường này.
"Mở rộng tầm mắt."
Giang Bắc Nhiên thành tâm đáp.
Hắn vốn hết sức tò mò với huyền môn thập lục nghệ, hôm nay cuối cùng cũng hiểu rõ một phen, biết được bản thân cần cố gắng như thế nào.
Tích lũy điểm kỹ nghệ a!
"Ha ha ha."
Thi Hoằng Phương đắc ý cười hai tiếng, lại đập vào vai hai lần Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Bắc Nhiên a, dù ở chung không lâu, nhưng ta thật sự rất thích tính nết của ngươi, cho nên dự định tặng hai câu."
"Vãn bối xin rửa tai lắng nghe."
Giang Bắc Nhiên chắp tay.
"Giấu tài vẫn được, trên Huyền Long đại lục này, ai mà không có chút bí mật nhỏ, nhưng cái gì có thể giấu, cái gì không thể giấu, hy vọng ngươi có thể tự hiểu, nhất là tại trước mặt lão tổ tông."
"Vãn bối đã rõ."
"Thứ hai, vừa rồi ngươi cũng nghe qua rất nhiều lần, ngươi được tới đây là do lão tổ tông cho phép, ngươi hẳn đã hiểu rồi chứ?” "Đã rõ."
"Ồ?"
Thấy Giang Bắc Nhiên không giả ngốc nữa, Thi Hoằng Phương cười nói:
"Nói ta nghe thử một chút nào."
"Lần trước nhờ có Thi tiền bối mở miệng tương trợ, vãn bối mới có thể thoát khỏi khốn cảnh, bây giờ là lúc nên báo ân rồi."
"Ha ha ha ha ha..."
Thi Hoằng Phương cười to:
"Bắc Nhiên a Bắc Nhiên, ngươi thật sự rất biết khi nào nên tiến nên lùi a. Ta rất mong chờ biểu hiện của ngươi, đừng khiến ta thất vọng, cũng đừng để lão tổ tông thất vọng.” "Vãn bối nhất định nỗ lực hết sức."
Từ một khắc bước ra khỏi Linh Lung phường, Giang Bắc Nhiên đã hiểu ý của vị Huyền Thánh kia.
Trên mặt tu vi, ngươi đã không cách nào báo đáp ta thì ít nhiều gì ở những phương diện khác cũng nên bày tỏ đôi chút chứ. Bằng không chẳng phải to đổi một nhân tình lớn thành một kẻ ngu à. Như vậy là làm ăn lỗ vốn rồi?
Nếu để khiến một Huyền Thánh cảm thấy họ là kẻ ngu, thứ chờ đợi Giang Bắc Nhiên sẽ là cái gì, chỉ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Về phần phải lộ ra bao nhiêu bản lĩnh, Giang Bắc Nhiên sẽ tự mình cân nhắc, hắn còn có hệ thống nhắc nhở nữa mà.
Trận pháp khẳng định là không giấu được, lúc trước hắn có thể ẩn giấu dưới mắt Huyền Thánh là nhờ trận pháp.
Về phần huyền nghệ khác, Giang Bắc Nhiên hoặc nhiều hoặc ít cũng phải lộ một hai. Dù sao hắn cũng lấy những món đồ hắn luyện chế từ Mộc linh khí cho vị Huyền Thánh kia xem rồi.
Ai... Chỉ hy vọng vị Huyền Thánh kia đừng có thấy gì tốt cũng lấy, đến mức lột luôn cả quần lót của ta là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận