Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 743: Tịch Hỏa Thần Thú (2)

Hai Tịch Hỏa Thần Thú này đã ở Thi gia được trăm năm, sớm nghe ra ngữ điệu của nhân loại, thấy Giang Bắc Nhiên như thế chúng cũng không khỏi đắc ý.
"Chậc chậc, xem ra con hàng này vẫn chưa trải sự đời."
"Đúng vậy a, cũng không biết tên nhà quê này ở đâu ra nữa."
Thi Hoằng Phương gật đầu cười:
"Không sai, chúng là thất giai, năm đó được gia gia của ta mang về."
Thực lực dị thú thất giai cũng tương đương Huyền Hoàng, dùng làm tọa kỵ có thể nói là vô cùng xa xỉ. Bất quá dù sao người ta cũng là thế gia đỉnh cấp, phần mặt mũi này vẫn phải có.
Nhìn hai con dị thú đắc ý, Giang Bắc Nhiên chạy quanh chúng một vòng:
"Ghê gớm, ghê gớm, đây chính là Tử Đồng Phi trong truyền thuyết đi."
"Ồ?"
Thi Hoằng Phương hơi kinh ngạc nhìn Giang Bắc Nhiên một chút:
"Không ngờ ngươi lại biết."
Cho dù ở Đồng quốc thì Tử Đồng Phi cũng không phổ biến gì chứ đừng nói Thịnh quốc bé nhỏ chật hẹp kia.
Có thể có được kiến thức như vậy... Quả nhiên không phải người Thịnh quốc bình thường a.
Thi Hoằng Phương hài lòng gật đầu, nếu Giang Bắc Nhiên nguyện ý nói ra, chứng tỏ hắn cũng không còn che giấu gì nữa, đã nguyện ý ngoan ngoãn phối hợp.
"Nghe đồn mài Tử Đồng Phi thành phấn, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ a, hơn nữa sẽ giúp khả năng cảm ứng trong thiên địa mạnh mẽ hơn, xin hỏi điều này có thật không?” Thi Hoằng Phương nghe xong thì hơi nhướng mày:
"Ngươi nghe được điều này từ đâu?"
"Lời gia sư nói."
"Sư phụ của ngươi?"
Người có thể dạy dỗ ra quái tài khiêm tốn như Giang Bắc Nhiên hẳn cũng là cao nhân đắc đạo.
Sau khi tự não bổ xong, Thi Hoằng Phương cảm thấy lời Giang Bắc Nhiên nói rất đáng tin.
Mà hai dị thủ nghe hiểu tiếng người không ngừng mắng chửi Giang Bắc Nhiên.
"Thằng ranh con này, ngươi nói lung tung cái vậy! Ai nói mài sừng của thành phấn sẽ có hiệu quả như vậy hả!"
"Đúng rồi! Đại ca, nhanh dùng sừng của ngươi tới đâm hắn đi, để hắn nói lung tung."
"Sao ngươi không đâm đi?"
"Không phải do hắn ở gần ngươi hơn à."
Trong lúc hai dị thú đang thảo luận con nào sẽ đâm Giang Bắc Nhiên thì hắn ôm quyền nói:
“Là gia sư a, gia sư có nghiên cứu không ít về Tịch Hỏa Thần Thú, cũng dạy cách làm thế nào để bẻ sừng của nó một cách hoàn hảo nhất."
"Ồ? Ngươi còn có bản lãnh này?"
Thấy hôm nay Giang Bắc Nhiên tích cực như vậy, Thi Hoằng Phương bỗng cảm thấy rất vui, như thế cũng dễ cho hắn ăn nói với lão tổ tông hơn.
Vừa nghĩ vậy xong, Thi Hoằng Phương cũng không tính dội nước lạnh Giang Bắc Nhiên:
"Nếu thật vậy thì đáng thử một lần. Bất quá đây cũng là do gia gia ta bắt, không thể lạm sát, sau khi tháo sừng xuống, chúng vẫn sống được chứ?"
"Tất nhiên rồi, không chỉ như thế, sừng của chúng vẫn có thể mọc lại lần nữa."
"Ồ? Còn có việc này nữa? Ta thì không quá hiểu gì về súc sinh này. Nếu đã thế thì tùy ngươi muốn làm gì làm đó. Nếu sừng của nó có công dụng vi diệu như ngươi nói, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
"Đa tạ tiền bối."
Hai dị thú thấy sừng mình đã được định, cả hai lập tức trở nên khẩn trương, không ngừng kêu lên tê tê tê.
Mà truyền vào Giang Bắc Nhiên thì trở thành:
"Làm sao bây giờ... tiểu tử quê mùa này thật sự sẽ lấy sừng của chúng ta ư?"
"Tuyệt đối không được a! Vạn nhất động dao sai chỗ lấy mạng chúng ta thì sao."
"Nhưng chủ nhân đã đồng ý rồi a."
"Sợ cái gì, tên này không có tu vi, sao có thể phá vỡ phòng ngự của chúng ta. Đến lúc đó dọa hắn giật mình là được, dám đánh chủ ý lên người chúng ta."
Nghe xong đối thoại của hai con hàng này, Giang Bắc Nhiên cười xán lạn, chắp tay nói với Thi Hoằng Phương.
"Tiền bối, chỉ sợ tu vi vãn bối thấp, không phá nổi lớp phòng ngự của chúng. Khi lấy sừng vẫn mong ngài ra tay giúp đỡ a."
"Ngao!"
Lúc này, biểu lộ hai dị thú trở nên khẩn trương đến cực hạn.
Giang Bắc Nhiên như bị hù dọa, lập tức lùi lại hai bước, vỗ ngực nói:
"Không hổ là dị thú đại gia tộc, thật sự có linh tính. Xem ra nó nghe hiểu chúng ta đang nói gì a."
"Ha ha ha."
Thi Hoằng Phương cười lớn một tiếng:
"Hai súc sinh này sống đã lâu, tự nhiên cũng hiểu tiếng người."
Nói xong hắn vỗ chưởng lên lưng một con.
"Thành thật một chút, đừng có mà làm càn trước mặt ta."
Huyền Tôn vừa ra tay, hai dị thú dĩ nhiên bị hù tới không dám thở mạnh, ngoan ngoãn rụt cổ lại.
Thấy đồng bạn bị giáo huấn, con còn lại cũng rụt cổ, nói nhỏ:
"Chẳng lẽ tiểu tử kia nghe hiểu chúng ta nói gì à. Cho nên hắn mới hỏi thế.” Dị thú vừa bị đánh nghe thế thì nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, nó thấy đối phương vậy mà mỉm cười nhìn mình, cứ như đang dùng ánh mắt cưa sừng nó vậy.
"Ngươi... Ngươi có thể nghe hiểu chúng ta nói gì à?"
Cả hai con có chút ngơ ngác hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận