Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 766: Cách Nắm Tay Còn Xa Sao?

Có phần là sợ cừu gia phát hiện, có phần là hiểu thế gian này hiểm ác, còn có phần chỉ nghĩ đơn thuần muốn im lặng phát tài, thật vất vả mới sống lại một lần, tự nhiên đã cẩn thận lại càng thêm cẩn thận hơn.
Mà Giang Bắc Nhiên rất phù hợp với trường hợp đặc thù kiểu này.
Hắn có bản lĩnh lớn bằng trời nhưng vô cùng khiêm tốn, rõ ràng chỉ mới hai mươi tuổi đời, tu vi cũng chỉ có Luyện Khí tầng năm nhưng khi đối mặt với Huyền Tôn, thậm chí Huyền Thánh vẫn trấn định tự nhiên như cũ, cứ như đã sớm quen với việc này.
Trước kia, Thi Hoằng Phương không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ càng nghĩ hắn càng thấy rất thích hợp a.
Vừa nghĩ tới Giang Bắc Nhiên có thể là Thánh Nhân chuyển thế, Thi Hoằng Phương bỗng cảm thấy dường như nhiệm vụ này không dễ lắm.
Nếu Giang Bắc Nhiên thật sự là Thánh Nhân chuyển thế, ngay cả lão tổ tông cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi, chứ đừng nói là Thi Hoằng Phương hắn, hắn chỉ có thể cúng bái mà thôi."
Nhưng dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán, Thi Hoằng Phương không đến mức bị suy đoán của mình hù dọa.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận xong, Thi Hoằng Phương cười lớn nói:
"Hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì?"
"Sách trận pháp của Cao đường chủ đã xong, phiền tiền bối dẫn ta vào Linh Lung phường."
"Được, đi thôi."
Mặc dù Thi Hoằng Phương đang cân nhắc nên ở chung tiếp với Giang Bắc Nhiên thế nào, nhưng khi thật sự thấy Giang Bắc Nhiên, Thi Hoằng Phương quyết định không nghĩ ngợi thêm, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Theo phân phó của Thi Hoằng Phương, rất nhanh hạ nhân đã giúp hắn chuẩn bị xe thật kỹ càng.
Hai dị thú đang ăn nay bị bắt ra cửa thì có phần oán trách, nhưng vừa thấy Giang Bắc Nhiên đi tới, cả hai trực tiếp đứng lên, cong lên nụ cười chúng tự nhận là nhu thuận nhất, nhìn về phía Giang Bắc Nhiên một cách đầy thiện ý.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng không nhìn chúng, cười nói với Thi Hoằng Phương rồi đi lên xe.
"Hô..."
Hai dị thở phào nhẹ nhõm, dù chúng không cảm thấy Giang Bắc Nhiên có bất kỳ tu vi gì nhưng chúng cảm thấy Giang Bắc Nhiên nguy hiểm hơn so với bất kỳ người nào trong Thi gia.
Cả hai vội vàng lên xe tới Linh Lung phường, lúc xuống xe, Thi Hoằng Phương có thể nói là hồng quang đầy mặt, phảng phất như gặp phải chuyện đại hỉ gì đó.
Giang Bắc Nhiên cũng ở bên cạnh cười theo, người đánh xe khó hiểu, ngơ ngác nhìn theo.
‘Bình thường phủ chủ đâu thích cười vậy đâu, sao từ khi gặp người trẻ này thì ngày càng trở nên sáng sủa thế này?’.
Dưới cái nhìn khó hiểu của người đánh xe, Giang Bắc Nhiên và Thi Hoằng Phương cùng nhau tiến vào Hằng Nhã trai.
"Bái kiến phủ chủ."
Lúc hai người bước vào bậc cửa, một thiếu nữ tóc hai búi đứng ở đại sảnh hành lễ.
"A, là Thư Tuệ a, quán trưởng hiện có đang ở đây không?”
"Có."
Tưởng Thư Tuệ gật đầu:
"Ngài chờ một lát, ta đi thông báo cho quán trưởng."
"Không cần, chúng ta tự đi được rồi."
Thi Hoằng Phương khoát khoát tay, dẫn theo Giang Bắc Nhiên trực tiếp đi lên lầu hai.
Ánh mắt Tưởng Thư Tuệ một mực dính trên người Giang Bắc Nhiên, vì trong khoảng thời gian này, Ninh Ninh luôn nói bên cạnh phủ chủ bỗng xuất hiện một người giữ ngọc tốt, đoán chừng chính là người này.
"Cái kia..."
Tưởng Thư Tuệ đột nhiên hô lên.
Thi Hoằng Phương quay đầu hỏi:
"Còn có việc gì sao?"
Tưởng Thư Tuệ lắc đầu, hỏi:
"Ta muốn hỏi vị công tử kia muốn uống thứ gì, ta đi chuẩn bị."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì thuận miệng đáp:
"Dùng chút nước trà là được rồi."
"Được rồi, xin ngài chờ một chút."
'Ân... cũng bình thường thôi mà.'.
Sau khi gặp qua Liễu Vi Ninh cùng Cao Lan Văn, Giang Bắc Nhiên còn tưởng trong Hằng Nhã trai này không có người bình thường chứ.
Đi tới lầu hai, không đợi Thi Hoằng Phương lên tiếng đã thấy Cao Lan Văn đi ra khỏi phòng nhỏ của nàng.
"Chào... . Giang... Giang đại sư."
Dù đã bái Giang Bắc Nhiên làm vi sư nhưng Cao Lan Văn vẫn chưa kịp thích ứng, vì vậy lúc nói chuyện có hơi khớp.
Cao Lan Văn chào hỏi với Giang Bắc Nhiên xong thì nhẹ gật đầu, nhìn về phía Thi Hoằng Phương.
'Thay đổi rồi!'.
Thấy Cao Lan Văn gật đầu thăm hỏi mình, Thi Hoằng Phương kinh hỉ, trước giờ Cao Lan Văn gặp hắn chỉ nói một câu "Gặp qua phủ chủ." rồi thôi, lộ ra vẻ vô cùng xa lạ.
Nhưng lần này lại như gặp người quen, còn gật đầu thăm hỏi.
Sự khác nhau trong đó chỉ sợ chỉ dăm ba câu khó long giải thích hết.
‘Ngay cả đầu cũng đã gật, cách nắm tay còn xa sao?'.
Trong nháy mắt, Thi Hoằng Phương cảm thấy lâng lâng, dù là khi hắn đột phá Huyền Tôn cũng chẳng kích động như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận