Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 769: Bị Mù

Lục Dương Vũ dừng lại một lát mới nói tiếp:
"Linh Lung phường là trọng địa Thi gia, trước giờ không cho ngoại nhân bước vào dù chỉ là nửa bước. Trước đó ta chưa bao giờ thấy ngươi, nói rõ ngươi vừa tới không lâu, lại được Thi phủ chủ một mực tiếp đãi, chứng tỏ ngươi là quý công tử của đại gia tộc nào đó. Nhưng hiện tại Thi phủ chủ lại yên tâm rời đi, khiến ta có chút đoán không ra than phận của ngươi, không bằng ngươi tiết lộ chút chân tướng cho lão ca xem. Rốt cục ngươi là thần thánh phương nào?"
"Lục quán chủ nói đùa rồi, vãn bối bất quá chỉ là người bình thường thôi. Gặp được mọi người chỉ là cơ duyên xảo hợp, cũng không được tính là bản lĩnh gì."
"Được rồi, nếu ngươi không muốn nói thì chúng ta nói chuyện khác. Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Nói chuyện về Kỳ Môn Bát Quái, giao lưu chút tâm đắc về trận pháp."
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy."
"Được!"
Lục Dương Vũ nói xong thì vỗ tay hai lần hô:
"U Nhi."
"Vâng ! ".
Theo tiếng trả lời mềm mại vang lên, một thị nữ ăn mặc như thiếu nữ đi tới.
"Đi chuẩn bị chút thịt rượu đi, nhiều chút."
"Vâng."
U Nhi thi lễ một cái rồi quay người đi xuống dưới lầu.
Chờ U Nhi rời đi, Lục Dương Vũ mới đứng dậy nói:
"Không biết Giang đại sư muốn bắt đầu trò chuyện từ chỗ nào?"
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một lát mới đáp:
"Bắt đầu trò chuyện từ việc liên kết trận pháp được chứ?” Lục Dương Vũ đầu tiên là sững sờ, sau đó ha ha cười nói:
"Ha ha ha, cao nhân, quả nhiên là cao nhân, liên kết trận pháp là một trong những pháp môn vô thượng trong trận pháp, ngay cả sư phụ Bán Tiên của ta cũng chỉ sơ khuy môn kính, nếu ngươi muốn nói về việc này chắc tìm nhầm người rồi.” ‘Trận trong trận cao cấp như vậy ư?’ Giang Bắc Nhiên chưa từng tiếp xúc với Trận Pháp sư cao cấp. Bình thường, những Trận Pháp đại sư kia che giấu tuyệt học cực kỳ chặt chẽ, căn bản sẽ không lộ ra bên ngoài.
Cho nên, Giang Bắc Nhiên không biết đến cùng trận pháp cao đến đâu.
Từ phản ứng của Lục Dương Vũ hiện tại, ít nhất liên kết trận pháp hẳn là kỹ nghệ đỉnh cao rồi.
‘Khó trách điểm trận pháp không đủ dùng... Nguyên lai là đụng phải trần nhà.' Bất quá cứ thế, Giang Bắc Nhiên lại càng có hứng thú với cao nhân đã chế tạo phi phủ cho Thi Phương Lan, đối phương có kỹ năng bày trận đỉnh pháp, lại tinh thông càn khôn, cơ quan, luyện khí, đơn giản mà nói chính là toàn tài a.
'Hay nói... phi phủ này không chỉ do một người tạo thành?' Bất quá hiện tại không phải lúc nghĩ tới những chuyện này, Giang Bắc Nhiên cười một tiếng:
"Vãn bối cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nghe nói liên kết trận pháp là vô thượng chi thuật nên mới muốn lĩnh giáo một phen, nếu Lục quán chủ thấy ta đường đột, ta thật xin lỗi."
"Thuận miệng nhấc tới?"
Lục Dương Vũ lắc đầu:
"Chỉ sợ không đơn giản như vậy, bất quá ngươi nói vậy, ta cứ cho là vậy thôi."
Nói xong, Lục Dương Vũ ngồi xuống bên cạnh Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi đừng tự xưng vãn bối nữa, bằng không ta mà không thể hiện được bản lĩnh gì trấn trụ ngươi thì chẳng phải rất mất mặt à? Mặt khác, ngươi đã nhắc tới liên kết trận pháp, dù ta chỉ hiểu chút da long sơ sơ, nhưng nếu chỉ nghiên cứu và thảo luận, ta vẫn có thể phụng bồi."
Nghe Lục Dương Vũ nói thế, Giang Bắc Nhiên không đoán được đối phương đang muốn gì a.
‘Tên này muốn gì nhỉ?' 'Thôi được rồi, không quan trọng, lăn lộn trên thế đạo này có ai mà không có bí mật đâu?' Giang Bắc Nhiên chắp tay với Lục Dương Vũ một cái:
"Đối với liên kết trận pháp, ta thật sự dốt đặc cán mai, nếu được quán chủ chỉ điểm, ta vô cùng cảm kích."
"Này này này, tiểu tử ngươi quá quắc nha."
Lục Dương Vũ dùng biểu lộ mười phần ghét bỏ hô:
"Ta đã thừa nhận mình chỉ hiểu sơ da lông, ngươi thì hai rồi, còn dốt đặc cán mai, đây là làm sao? Muốn tay không bắt sói à?"
"Ta thật sự không biết mà, bằng không cũng không đến lĩnh giáo Cao quán trưởng."
"Ý của ngươi là, ta nên giữ thể diện, thể hiện chút gì đó ư?"
"Cũng không phải, chỉ là..."
"Thôi, thôi."
Lục Dương Vũ vẫy vẫy tay:
"Coi như lễ gặp mặt vậy, ta sẽ nói ngươi biết cách nhìn của ta về liên kết trận pháp.” Lục Dương Vũ vừa dứt lời thì nghe được tiếng bước chân ngày càng gần.
"Quán chủ, đồ ăn vẫn còn đang xào, ta đem rượu lên trước cho ngài."
U Nhi bưng hai bầu rượu và nói.
Lục Dương Vũ gật đầu:
"Được, bưng đến đây đi."
"Vâng."
U Nhi đáp một tiếng rồi bưng hai bầu rượu tới trước mặt Lục Dương Vũ.
Không đợi U Nhi để rượu lên bàn, Lục Dương Vũ đã duỗi tay ra nhận lấy, chỉ là cách nhận này...
Nói thế nào đây, rốt cục cũng khiến Giang Bắc Nhiên cảm thấy đối phương thật sự bị mù.
Chỉ thấy hai tay Lục Dương Vũ huơ huơ giữa không trung, cuối cùng hoàn mỹ vòng qua hai bầu rượu, chộp lấy hai khối thịt mềm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận