Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 784: Cổ Tịch (1)

Dù đã qua một tháng, quan hệ của Giang Bắc Nhiên và Lục Dương Vũ ngày càng tốt hơn nhưng hắn vẫn không ngờ khi có bảo bối mới, Lục Dương Vũ lập tức muốn chia sẻ cùng hắn. Cho nên khi thấy quyển thư tịch cổ kia, trên cơ bản Giang Bắc Nhiên đã xác định được xem chừng hai người này xem không hiểu mới có thể tìm tới hắn.
'Tìm ta hỗ trợ còn muốn ta thiếu nhân tình của các ngươi?'.
'Muốn cái rắm ấy.'.
Lục Dương Vũ thấy mưu kế ‘thâm sâu’ của mình đã bị lộ thì bỗng thấy xấu hổ, Giang Bắc Nhiên thấy thế thì lắc đầu cười, vươn tay ra và nói:
“Đưa ta xem nào.”
"Được rồi ! ".
Lục Dương Vũ nói xong thì nhìn về phía Thận Thiên Hoa hô:
"Thất thần làm gì, mau đem sách tới đây."
Thận Thiên Hoa nghe xong, dù trong lòng rất không tình nguyện nhưng vẫn làm theo, phải cho tiểu tử xa lạ xem bảo bối còn chưa tính, ngược lại còn phải cầu người ta nữa.
Nhưng không còn cách nào khác, ban đầu hắn cũng nghiên cứu không được quyển cổ tịch này nên mới chạy tới tìm Lục Dương Vũ thử một chút, sau khi biết Lục Dương Vũ cũng xem không hiểu như hắn, trừ đau đầu ra, đối phương cũng chẳng tìm tòi được gì.
Trong lúc hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, Lục Dương Vũ bỗng nói cho hắn biết gần đây Linh Lung phường gần có một vị Trận Pháp đại sư xứng đáng được xưng tụng là đại sư, so với hai người họ cộng lại thì mạnh hơn nhiều.
Thận Thiên Hoa vốn không tin nhưng Lục Dương Vũ đã xác nhận như thế nên mới đi tìm Giang Bắc Nhiên, hy vọng người này có thể phá giải được cổ tịch.
Cho nên hắn không do dự nữa, chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống, để Lục Dương Vũ đi tìm thử.
Bây giờ, dù hắn vẫn khó có thể tưởng tượng vì sao một người trẻ tuổi như thế lại có hiểu biết về trận pháp xa hơn họ, nhưng nhìn thái độ của Lục Dương Vũ, xem ra có thể tin tưởng được.
Dù sao là Trận Pháp sư, Lục Dương Vũ kiêu ngạo cũng không thua gì hắn. Nếu Giang Bắc Nhiên không có bản lĩnh, Lục Dương Vũ tuyệt đối sẽ không như thế.
"Cầm lấy đi."
Thận Thiên Hoa nói xong thì giao cổ tịch cho Lục Dương Vũ.
Lục Dương Vũ nhận lấy cổ tịch rồi thuận tay đưa cho Giang Bắc Nhiên và nói:
"Giang lão đệ, vậy làm phiền ngươi."
"Ta sẽ tận lực."
Giang Bắc Nhiên nhận lấy cổ tịch, lật giở trang đầu tiên.
"Bá... Bá..."
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, Giang Bắc Nhiên xem liên tục mấy chục trang, Lục Dương Vũ và Thận Thiên Hoa ở bên cạnh cũng không dám quấy rầy, chỉ dám dung truyền âm nhập mật giao lưu mà thôi.
"Đến cùng tiểu tử này được hay không vậy?"
"Ngươi nên chờ mong hắn được đi, bằng không thì phiền phức to đấy.”
"Cũng đúng, hy vọng như ngươi nói."
Vào lúc hai người này đang giao lưu thân thiện bằng ánh mắt, Giang Bắc Nhiên thở dài, giơ tay xoa sống mũi.
Lục Dương Vũ thấy thế thì vội nghiêng đầu lại hỏi:
"Thế nào, nhìn ra gì chưa?"
Giang Bắc Nhiên nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát rồi quay đầu nói với Thận Thiên Hoa:
"Thận tiền bối đúng không, vãn bối cả gan đoán một chút, quyển cổ tịch này là người lấy từ một năm đóng băng quanh năm?”
Thận Thiên Hoa nghe xong thì hai mắt bỗng trừng lớn, cả kinh nói:
“Không sai! Cuốn cổ tịch này ta lấy được trong một dòng song bang, sao đại sư nhìn ra được vậy?”
Nghe được Thận Thiên Hoa nói hai chữ đại sư trôi chảy như thế, Lục Dương Vũ cười phốc một tiếng.
"Hiện tại tin chưa? Có bao giờ lão ca của ngươi nói sai không hả?”
Không đợi Thận Thiên Hoa trả lời, Lục Dương Vũ lập tức hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Nhanh nói cho lão ca biết một chút, đến cùng trên cuốn cổ tịch này viết thứ gì vậy?"
Giang Bắc Nhiên cầm cuốn cổ tịch lên rồi đáp:
"Đây là bản bị thiếu, muốn xem hiểu nó, nhất định phải tìm ra phần còn thiếu.”
Thận Thiên Hoa nghe xong thì càng thêm kinh ngạc:
"Cái này... Ngươi cũng có thể nhìn ra?"
Lục Dương Vũ nghe xong cũng không làm gì nữa, quay người bắt lấy cổ áo Thận Thiên Hoa rồi nói:
"Ha! Ngươi sớm biết đây là bản thiếu, sao không nói sớm, hại ta và ngươi làm mấy trò lung tung."
Thận Thiên Hoa đánh vào tay Lục Dương Vũ rồi đáp:
"Có nhìn đã tốt lắm rồi, còn quan tâm nó có đủ không hả?”
Nói xong, Thận Thiên Hoa lần nữa nhìn Giang Bắc Nhiên và nói:
"Không biết đại sư làm sao biết bản cổ tịch này là bản thiếu, lại làm sao nhìn ra được nó được lấy từ dưới sông băng lên?”
Giang Bắc Nhiên đặt lên bàn, cười nói.
"Thuận miệng đoán thôi."
Lục Dương Vũ và Thận Thiên Hoa đều không tin, nhưng Giang Bắc Nhiên đã nói vậy, chứng tỏ chỗ nào có thể sẽ tin, nhưng nếu Giang Bắc Nhiên nói như vậy, chứng tỏ không sai.
Thận Thiên Hoa suy tư một lát, tiến lên chắp tay nói:
"Không biết làm sao đại sư mới có thể bằng long chỉ điểm điểm thiếu cho tại hạ?”
"Chỉ điểm thì không dám nói, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, nếu không được đủ, dù là Trận Pháp sư cửu phẩm cũng chẳng đoán được nội dung còn thiếu đâu.”
"Cái này..."
Thận Thiên Hoa trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên nói:
"Ta hiểu rồi, đa tạ đại sư."
Lục Dương Vũ ở bên cạnh nghe xong bèn sờ cằm, nhìn Thận Thiên Hoa hỏi:
"Nghe ngươi nói vậy, hẳn ngươi biết mấy phần còn thiếu ở đâu?”
"Ừm."
Thận Thiên Hoa gật đầu:
"Lúc lấy cuốn cổ tịch này, còn có cuốn cổ tịch khác bị những người khác cướp lấy nữa.”
"Con mẹ nó, vậy mà ngươi cũng giấu a, sao vừa rồi không nói?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận