Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 785: Cổ Tịch (2)

"Ngươi có hỏi đâu."
"Ha ha."
Lục Dương Vũ cười xong thì nói tiếp:
"Chiếu theo lời Giang huynh đệ nói, đoán chừng mấy người khác cũng đang tìm cuốn cổ tịch trong tay ngươi, ngươi định làm thế nào?"
"Trước cứ thử xem có thể hợp tác được không.” Thận Thiên Hoa nói xong thì thi lễ với Giang Bắc Nhiên rồi hỏi:
"Đại sư, trừ biết được cuốn cổ tịch này lấy từ dưới sông băng, ngài còn nhìn ra được gì khác không?"
"Không có."
Đương nhiên Thận Thiên Hoa không tin lời này, nhưng hắn biết có hỏi cũng vô dụng, suy nghĩ một lát, Thận Thiên Hoa thử dò hỏi:
“Không biết Giang đại sư có hứng thú với cuốn cổ tịch này không?"
"Không có hứng thú."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười đáp.
Thận Thiên Hoa thật sự không hiểu luồng suy nghĩ của vị đại sư Trận Pháp trước mắt này, nhưng hắn biết đối phương thật sự có bản lĩnh, vì vậy nhịn không được mà hỏi.
Thận Thiên Hoa lần nữa thi lễ với Giang Bắc Nhiên rồi tiếp tục nói:
"Cổ tịch này thật sự khó hiểu, chỉ sợ dù ta có tìm ra những phần khác cũng chưa chắc hiểu. Đến lúc đó chỉ sợ lại nhờ địa sư giải giúp. Đương nhiên, ta sẽ bỏ ra thù lao khiến ngài hài lòng."
"Thành giao."
Kỳ thật Giang Bắc Nhiên cũng có hứng thú với quyển cổ tịch này, nội dung bên trong có thể nói là thứ hắn đang cần, là cách bố trí loại trận pháp lớn.
Cũng như đại trận hộ quốc ở Kỳ quốc vậy, đó là loại trận pháp có phạm vi cực lớn, chỉ dung khi bố thành. Các loại trận pháp bình thường khác khó lòng mà so sánh được, chỉ khi đủ lớn nó mới có thể gánh chịu nhiều công năng hơn, lúc chân chính vận hành lại phát huy ra năng lực thập phần cường đại.
Về phần tại sao muốn học loại trận pháp này, dĩ nhiên là vì Thịnh quốc.
Giang Bắc Nhiên luôn biết gốc rễ của mình là ở Thịnh quốc, vô luận lục quốc có nhiều linh khí cỡ nào, Giang Bắc Nhiên luôn biết nơi này không thuộc về mình.
Có câu gọi là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của bản thân.
Dù Thịnh quốc phòng thủ biên cảnh khác tốt nhưng Giang Bắc Nhiên là người vốn thích mọi chuyện nằm trong tầm khống chế.
Mà lục quốc đâu?
Cường giả đông đảo, tông môn gia tộc san sát, động một cọng tóc kéo ba ngàn dây tơ.
Dù có dạng gia tộc như Thi gia mời hắn làm khách khanh nhưng cũng chỉ là khách khanh thôi, đừng nói bảo vệ hắn, nói không chừng chỉ vài phút hắn đã thành bia đỡ đạn của người ta rồi.
Cho nên, Giang Bắc Nhiên vẫn luôn muốn phát triển Thịnh quốc tốt hơn, tốt nhất là có thể chiếm luôn cả Huyền Long đại lục.
Đến lúc đó, khắp thiên hạ đều là thủ hạ trung thành của hắn, để xem khi đó Thiên Đạo còn thế nào làm gì hắn!
Mà trước khi Thịnh quốc trưởng thành, tất nhiên Giang Bắc Nhiên vẫn phải ‘nuôi’ nó từ từ.
Lựa chọn nhân tài cũng tốt, bảo vệ Thịnh quốc chu toàn cũng tốt, từ từ mở rộng địa bàn cũng tốt, nói chung đều phải đi từng bước một.
Mà loại trận pháp cực lớn này là một trong những thứ cần cho kế hoạch của Giang Bắc Nhiên.
Mà loại trận pháp cực lớn này không chỉ có phòng ngự, còn có công kích, ẩn tàng, đủ các loại.
Những trận pháp này đều có diệu dụng riêng, nếu Giang Bắc Nhiên học được hết, Thịnh quốc có khác nào trở thành một pháo đài đâu.
Bất quá Giang Bắc Nhiên thông qua hệ thống biết được một chuyện, khi ngươi thích thứ gì thì càng phải tỏ ra mình không thích thứ đó. Nếu càng tỏ ra quan tâm, chẳng khác nào đem cán cho người khác nắm Thấy Giang đại sư đồng ý với mình, Thận Thiên Hoa cũng coi như an long hơn, vì hắn biết vô luận là đoạt sách hay hợp tác, tất cả đều có độ nguy hiểm cao.
Nếu hắn dốc hết sức bình sinh, cuối cùng chỉ nhận được một cuốn sách trận pháp mình xem không hiểu thì chắc không còn nước mắt mà khóc luôn.
"Ai, Hoa Tử, có bao nhiêu người đoạt sách với ngươi? Nói nghe chút coi, nói không chừng lão ca có thể giúp ngươi nghĩ ra chủ ý hay ho đó."
Lục Dương Vũ ngồi vào bàn, vừa rót rượu vừa dò hỏi.
"Tuyệt Địa điện, Thế Tôn cốc, còn có vài ngươi không quen nữa."
"Hắc, tràng diện đủ lớn đó a."
Lục Dương Vũ cầm chén rượu lên uống một ngụm:
"Nói rõ hơn xem, đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
Thận Thiên Hoa vừa muốn mở miệng, Giang Bắc Nhiên đã đứng lên và nói:
"Nếu nơi này đã không có chuyện của ta, hai vị cứ từ từ trò chuyện, ta còn chút chuyện cần làm, xem đi trước một bước."
Nói xong thì đi xuống lầu.
Thận Thiên Hoa thấy Giang Bắc Nhiên đi thật thì không khỏi ngẩn ra, hơn nửa ngày mới nói với Lục Dương Vũ:
"Đến tột cùng vị đại sư này có lai lịch gì? Nếu hắn có thể hiểu được một phần, hẳn cũng biết giá trị của cuốn cổ tịch này, thế mà chẳng động tâm chút nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận