Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 786: Diễn Kịch

Cho Thận Thiên Hoa cũng rót một chén rượu, Lục Dương Vũ lắc đầu nói:
"Đừng nói ngươi, ở chung cùng hắn lâu như vậy, ta cũng đoán không ra tính tình của hắn, dù sao cũng... không theo lẽ thường."
"Nói thế nào nhỉ?"
"Ngươi rất khó nắm bắt được suy nghĩ của hắn, trò chuyện một chút thì quyền chủ đạo đã nằm trong tay hắn rồi."
"Nghe cũng giống ghê."
Thận Thiên Hoa cảm khái xong thì gật gật đầu, cầm chén rượu lên uống một ngụm. Mà một ngụm này vừa dứt, trong nháy mắt nét mặt của hắn đã thay đổi.
"Rượu này mạnh thật!"
Thận Thiên Hoa kinh hô xong lại giục Lục Dương Vũ:
"Nhanh rót thêm cho ta một ly đi, ngươi lấy được rượu này từ đâu đó?"
"Hắc hắc, chưa từng hưởng qua loại rượu nào ngon như vậy đúng không."
Lục Dương Vũ vừa cười vừa rót thêm cho Thận Thiên Hoa chén nữa.
"Đâu chỉ chưa từng hưởng qua, căn bản là chưa từng nghe tới, thì ra trên thế gian này còn có liệt tửu như vậy."
Lục Dương Vũ đắc ý uống một ngụm, chỉ lên bậc thang bên kia nói:
"Cũng là do vị đại sư kia nhưỡng đó."
"Hắn nhưỡng?"
Thận Thiên Hoa đang muốn uống rượu thì đột nhiên sửng sốt:
"Cất rượu cũng lợi hại như vậy?"
Lục Dương Vũ dựng thẳng ngón tay cái lên rồi nói:
"Trên phương diện luyện ngọc hắn cũng như thế."
"Còn có... kỳ nhân bậc này nữa?"
Thận Thiên Hoa thật sự có phần khó tin. Với hắn mà nói, chỉ mỗi trận pháp đã tiêu hao tất cả tinh lực của hắn, muốn học tập nhiều hơn nữa căn bản là thiếu nhiều lắm.” Nhưng vị này thì hay rồi, đối phương không chỉ siêu viễn trên mặt trận pháp mà còn đủ năng lực nghiên cứu các phương diện khác nữa.
"Đã hiểu."
Lục Dương Vũ giơ ly lên cười một tiếng:
"Người ta làm việc toàn bằng tâm tình, ngươi đừng có suy bụng ta ra bụng người. Dù sao nếu ngươi muốn được vị đại sư này hỗ trợ thì phải có thành tâm, đừng đem lòng dạ tính toán nhỏ nhen ra, bằng không chỉ có ngươi thua thiệt mà thôi.” Thận Thiên Hoa nhai nhai rồi nhấm nuốt một lát, cầm chén rượu ngọc lên cụng chén với Lục Dương Vũ một cái:
"Đã rõ."
...
Giang Bắc Nhiên rời khỏi Thái Ất quán, xe nhẹ đường quen đi đến Vạn Hoa cốc.
"Ha ha, Giang ca ca, lại gặp nhau rồi."
Giang Bắc Nhiên nghe được thanh âm trong sổ đen này, hắn không cần ngẩng đầu lên cũng đoán được đó là ai.
Thấy Giang Bắc Nhiên không để ý tới mình, Thi Ngữ Đồng ngồi trên nóc nhà cũng không thấy tức giận, nhảy xuống đuổi theo Giang Bắc Nhiên:
"Giang đại sư, ngài thật sự không chịu dạy ta đoán mệnh như vậy à?"
"Đúng thế."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Nếu ta có thể giúp ngài rời khỏi Thi gia thì sao?"
Điều kiện Thi Ngữ Đồng vừa đưa ra, Giang Bắc Nhiên thật sự không ngờ tới.
'Nha đầu này nhìn ra được ta rất muốn rời khỏi đây?' Nhưng mặt ngoài vẫn không có chút rung động nào, chỉ bình tĩnh đáp:
“Ta ở lại rất tốt mà, đâu có muốn đi."
"Hì hì."
Thi Ngữ Đồng nhếch môi cười một tiếng:
"Nếu hiện tại không đi, qua một thời gian ngắn nữa ngươi muốn chạy cũng khó."
Giả bộ làm lão sói vẫy đuôi à, gia gia ta đây có hệ thống hộ thể, còn cần tiểu nha đầu như ngươi tới ba hoa nhắc nhở à?
Giang Bắc Nhiên không để ý tới Thi Ngữ Đồng, tiếp tục đi về phía trước.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang nghĩ làm sao để vứt bỏ tiểu nha đầu này thì một cỗ huyền khí cường đại đột nhiên tốc thẳng vào mặt hắn.
Đây là sao!?
"Oanh!"
Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh vang lên, hai đạo bóng đen bay về phía họ.
"Giang ca ca!"
Thi Ngữ Đồng hoảng sợ hô lên một tiếng, từ biểu lộ mà xem, có thể thấy được nàng hẳn đã bị hù dọa.
Nhưng nàng vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên đã nhảy ra hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Bảo vệ Thi Ngữ Đồng.
Ban thưởng: Bích Đào Bảo Điển (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Cấp tốc rời đi.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Trong nháy mắt khi lựa chọn hiện ra, Giang Bắc Nhiên lập tức chọn số 2 rồi quay đầu chạy đi!
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm nhanh nhẹn.
"Hả?"
Nhìn Giang Bắc Nhiên chạy đi không thèm quay đầu lại, Thi Ngữ Đồng có chút sững sờ.
‘Hắn thật sự không để ý tới mình ư?’ Cùng lúc đó, hai đạo bóng đen cũng dung khí thế to lớn bay tới.
"Oanh!"
Lại một tiếng vang thật lớn nữa vang lên, hai đạo nhân ảnh đáp xuống trên mặt đất.
"Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa."
Thi Ngữ Đồng nhìn hai bóng người khoát tay áo nói.
Người mặc áo đen sững sờ, tháo một nửa mặt nạ ra nói:
"Không cần diễn nữa à?"
"Không cần, các ngươi kết thúc công việc đi."
Thi Ngữ Đồng vẫy vẫy tay rồi chạy về một nơi khác.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên có cảm giác mãnh liệt nội bộ Thi gia không yên ổn cũng vì theo một nghĩa nào đó mà nói, nơi này rất giống Quy Tâm tông.
Nội đấu chưa bao giờ đình chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận