Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 787: Đại Bá Gọi Ngươi

Nào là đệ tử nội môn đột nhiên mất tích a, nào là tiểu bối dòng chính đột nhiên trúng độc, nào là một nhánh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, có thể nói chuyện như trên rất hay xảy ra.
Dù sao tuy Thi gia mạnh nhưng cũng không phải độc nhất, tông môn cùng gia tộc cường đại muốn đánh đổ nó hoặc xung đột lợi ích với nó có rất nhiều.
Ví dụ như xếp gián điệp vào, phái tử sĩ tới là chuyện thường ngày, nhưng muốn nói tàn nhẫn nhất vẫn là xúi giục.
Trừ tộc thánh Thi Hồng Vân là sự tồn tại siêu nhiên ra, thành viên dòng chính khác đều thèm nhỏ dãi chức tộc trưởng, vì như thế họ mới có thể tùy tâm điều động tài nguyên Thi gia.
Mà tài nguyên Thi gia phong phú thế nào, dù là Huyền Tôn tất nhiên cũng tâm động. Dù sao có ai mà không muốn tiến thêm một bước đâu? Có ai mà không muốn trở thành Huyền Thánh đâu chứ?
Tài nguyên có thể khiến Huyền Tôn động tâm tất nhiên sẽ gây ra vô số tranh đoạt.
Trình độ kịch liệt của nó khiến ngay cả Giang Bắc Nhiên là người ngoài còn cảm nhận được kia mà.
Vừa rồi, khi hai cỗ khí tức cường giả đánh tới, Giang Bắc Nhiên còn tưởng mình đụng phải tiết mục bắt cóc tiểu bối, nhưng nhờ vào hệ thống, xem là đây là kế hoạch của Thi Ngữ Đồng, về phần mục đích là gì...
Giang Bắc Nhiên luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Nàng muốn thăm dò ta cái gì chứ...
Ôm nghi hoặc này, Giang Bắc Nhiên đã về tới Vạn Hoa cốc.
"Tiểu Bắc Nhiên! Tiểu Bắc Nhiên! Mau nhìn, mau nhìn."
Lúc trở lại phòng nhỏ của mình, Giang Bắc Nhiên bỗng nghe được âm thanh của Thi Phượng Lan vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn lại thì thấy nàng huơ huơ hai bó hoa tươi trong tay, trên đầu là một vòng hoa diễm lệ không gì sánh được.
'Bại gia a!' Từ khi tới Vạn Hoa cốc, Giang Bắc Nhiên đã bắt đầu nghiên cứu loại hoa nào có giá trị, rất nhanh hắn đã có kết quả.
Cơ hồ tất cả đều rất có giá trị.
Dù dung số hoa này để luyện tinh dầu hay luyện đan dược đều có tác dụng rất lớn.
Mà bây giờ tất cả đều trở thành vòng hoa trên đầu Thi Phượng Lan cả rồi.
'Ai... Đóa tử hoa kia ta đã nhắm vào rất lâu rồi.' "Thấy được không?"
Nhìn Giang Bắc Nhiên trầm mặc không nói, Thi Phương Lan đặt hai bó hoa sang hai bên mặt, cười hỏi.
Giang Bắc Nhiên vừa muốn nói chuyện thì thấy Thi Gia Mộ cũng nhô cái đầu đang đội vòng hoa ra:
“Đại thúc, tới chơi đi, nơi này có rất nhiều hoa đang nở a."
Ở chung được một tháng, mối quan hệ của Thi Gia Mộ và Giang Bắc Nhiên cũng dần thân thiết hơn. Tuy nàng vẫn nhìn không thấy vị đại thúc thần bí này nhưng chẳng hiểu sao vẫn rất thích ở chúng với hắn, ít nhất chơi với hắn vẫn vui hơn với những người kia nhiều.
‘Tử Vi của ta a...' Nhìn vòng hoa Tử Vi mà Thi Gia Mộ độ trên đầu, Giang Bắc Nhiên cảm thấy đau lòng không gì sánh được, hắn vốn còn tính luyện chế đóa hoa này thành An Thần Du.
"Các ngươi chơi đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đẩy cửa vào phòng nhỏ.
"Ai..."
Thi Phượng Lan buông hai tay xuống, kỳ quái nói:
"Hình như Tiểu Bắc Nhiên đang không vui a."
"Mặc kệ hắn đi, đại thúc trung niên rất hay phiền não, chúng ta chơi tiếp."
Thi Gia Mộ vừa nói vừa ngắt một đóa hoa cắm vào vòng hoa.
"Ta đi xem hắn một chút."
Thi Phượng Lan nói xong thì nhảy xuống từ trên sườn núi.
"Ai!"
Thi Gia Mộ hô một tiếng thì phát hiện tiểu di mụ đã vào nhà.
Thi Gia Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, cũng chỉ đành nhảy xuống theo.
Đi vào phòng, Thi Phượng Lan ngồi đối diện Giang Bắc Nhiên đang pha trà:
"Ta cũng muốn uống!"
Giang Bắc Nhiên nhìn vòng hoa trên đầu Thi Phượng Lan, buông ấm nước xuống rồi nói:
"Kỳ thật dùng mấy bông hoa trên đầu ngươi pha trà, trà uống sẽ rất ngon."
"Thật sao?"
sThi Phượng Lan nói xong, lập tức tháo vòng hoa xuống, đưa cho Giang Bắc Nhiên:
"Ta muốn uống thử."
Giang Bắc Nhiên nhận lấy vòng hoa, gật đầu nói:
"Được rồi, muộn một chút sẽ pha cho ngươi."
Lúc này, Thi Gia Mộ cũng đi tới và nói:
"Đại thúc, ai làm ngươi mất hứng vậy, hoa nở đẹp như vậy cũng không tới xem."
"Đang bận."
Giang Bắc Nhiên trả lời xong thì tự rót cho mình một ly trà.
Thi Gia Mộ biết tranh luận với Giang Bắc Nhiên cũng chẳng để làm gì thì ngồi vào bên cạnh Thi Phương Lan:
"Ta cũng muốn uống trà."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, cũng rót cho Thi Gia Mộ một chén.
Thi Gia Mộ nhận lấy chén trà, uống một ngụm, nhắm mắt lại hít vào một hơi.
"Đại thúc, sao trà ngươi pha luôn ngon hơn của người khác nhỉ?” Thi Gia Mộ nhìn chằm chằm vào nước trà trong chén, hiếu kỳ nói.
"Bí mật."
"Thôi đi !"
Thi Gia Mộ bĩu môi, sau đó tựa như nhớ tới gì đó mà nói:
"A đúng rồi, khi ta tới, đại bá bảo ta kêu ngươi tới gặp hắn một chuyến."
Giang Bắc Nhiên đặt ấm trà trong tay xuống, hỏi:
"Đại bá nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận