Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 791: Dị Tộc

"Cái này không giống ngươi a... Chẳng lẽ... Ngươi là đang lo cho ta?"
"Không phải."
Liếc mắt, Thi Gia Mộ khẽ nói:
"Ta biết khẳng định không phải, ngươi không thể nói đúng để dỗ dành ta chút à? Nhìn ngươi thế này chắc chắn không có vợ được đâu.”
Thi Phượng Lan ở bên cạnh nghe xong lập tức cười nói:
"Hắc hắc, Tiểu Bắc Nhiên không sự không có nương tử đâu."
"Vì cái gì a?"
Thi Gia Mộ hiếu kỳ nói:
"Bằng hắn mà cũng có người thích à?”
"Có, hơn nữa còn có rất nhiều nữa kìa.”
Thi Phượng Lan cười trộm.
"Ta không tin!"
Thi Gia Mộ nói xong, lần nữa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Đại thúc, đến cùng lần này vì sao ngươi muốn tới Bích Tiêu hội a?"
"Không quan trọng, bây giờ chuyện ngươi nên làm là điều tra kỹ tình huống ở Bích Tiêu hội rồi báo lại với ta.”
"Đây là thái độ ngươi đang cầu người sao?"
Thi Gia Mộ ưỡn ngực khẽ nói.
"A, vậy ta đi hỏi người khác cũng được."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì rời khỏi Bác Nhã các.
"Ai! Cái đại thúc này! Cứ không biết đùa như vậy à.”
Thi Gia Mộ vừa la vừa đuổi theo.
Trên đường đi về Vạn Hoa cốc, Giang Bắc Nhiên cũng đần hiểu về Bích Tiêu hội hơn.
Đầu tiên, ba mươi hai năm trước Kim Đỉnh đảo bị phát hiện, vì không ai có thể đột phá trận pháp hộ đảo, từ đó dẫn tới vô số cường giả và Trận Pháp sư cao phẩm để ý tới nó.
Nhưng tất cả đều không ngoại lệ, những người này đều thất bại, cũng khiến Kim Đỉnh đảo trở thành sự tồn tại thần bí như Huyền Cơ đảo vậy.
Có ai mà không hứng thú với những thứ thần bí chứ, vì thế việc công lược Kim Đỉnh đảo chưa bao giờ dừng, mãi tới cuối thu năm đó, các cường giả đột nhiên phát hiện đảo đột nhiên có một lỗ hổng.
Việc này khiến họ vô cùng vui mừng, cùng nhao nhao phóng vào.
Nhưng Trận Pháp sư có tu vi hơi thấp đều nhẹ nhõm vào trong đảo được, người tu luyện trên Huyền Hoàng đều bị cản lại.
Thế là những cường giả này lập tức chạy về gọi tiểu bối trong tộc hoặc tông môn tới, để chúng tiến vào thăm dò.
Đệ tử có rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ có 1000 người vào được, vì người thứ 1000 vừa vào thì lỗ hổng lập tức biến mất.
Sau đó một tháng, mọi người dần nghĩ Kim Đỉnh đảo cũng như Huyền Cơ đảo, vào được không ra được thì cửa vào đột nhiên mở ra.
Đệ tử may mắn còn sống đều hoan hô vọt ra, đem theo rất nhiều thiên tài địa bảo.
Về sau, căn cứ theo miêu tả, Kim Đỉnh đảo cũng chẳng khác những hòn đảo khắc, đi vào sẽ đụng phải dị tộc, phát sinh kịch chiến.
Giang Bắc Nhiên không cảm thấy kinh ngạc vì dị tộc, ở Thịnh quốc hắn từng gặp một lần rồi, từ miệng Lâm Du Nhạn hắn biết được còn có cửa vào thông tới U giới nữa kìa.
Ở Thịnh quốc có thể gặp được dị tộc, Giang Bắc Nhiên tin lục quốc cũng thế, thậm chí còn là chuyện thường ngày nữa ấy chứ. Dù sao mấy nơi có động thiên phúc địa chắc chắn hơn xa thịnh quốc, cơ hội tiếp xúc dị tộc cũng tăng gấp bội.
Sau khi biết có dị tộc, đệ tử các tông bắt đầu liên hợp, xây dựng một toà thành phòng thủ liên hợp.
Ban đầu, họ nghĩ dị tộc sẽ tiến công quy mô lớn với họ, nhưng chờ tới nửa đêm vẫn chẳng có gì. Cộng với trên đảo trông như quanh năm không có người ở nên họ đưa ra một suy đoán.
Có lẽ những dị tộc kia cũng chỉ vừa lên đảo mà thôi.
Biết nơi này không phải địa bàn dị tộc, các đệ tử tông môn cũng yên tâm hơn nhiều, bắt đầu thận trọng từng bước đi ra ngoài thăm dò, dần phát hiện trên đảo có rất nhiều tài bảo bình thường họ nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.
Có lợi ích tất nhiên sẽ có xung đột, dưới tài bảo số lượng lớn, liên minh đệ tử trong nháy mắt vỡ tan, lao ra tứ tán ra đi tìm bảo vật.
Khi gặp được dị tộc sẽ kết minh, ngược lại thì tản ra, cứ thế không có gì mới.
Sau một tháng, cảm giác kinh hỉ ban đầu dần tiêu tán, mỗi ngày họ đều cảm nhận được nguy cơ vô tận, chỉ đợi trong cứ điểm lâm thời không dám ra ngoài.
Bởi vì lúc này đã không phân cái gì mà đồng tộc cùng dị tộc, chỉ có thợ săn cùng con mồi.
Mặt khác, tuyệt vọng hơn cả là họ không biết làm sao để rời khỏi đảo, dù là tông chủ hoặc tộc trưởng của họ còn chẳng phá được đại trận thì nói gì họ.
Dưới đủ các loại tuyệt cảnh, rất nhiều người bắt đầu sụp đổ, cho nên khi thông đạo lần nữa mở ra, họ thật sự mừng như điên.
Đây cũng là lần đầu tiên người tu luyện tiếp xúc với Kim Đỉnh đảo, sau khi có kinh nghiệm, họ bắt đầu lên kế hoạch.
Nếu có nhiều người biết về hòn đảo này như vậy, nó đã trở thành "tài sản chung", trừ phi có tông môn nào mạnh đến mức có thể khiến tất cả các tông môn khác ngậm miệng lại, tông môn đó mới có thể một mình ăn tất.
Nhưng nếu có thật, Trung Nguyên, thậm chí Huyền Long đại lục đã sớm nhất thống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận