Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 792: Phải Là Người Khác Sợ Chúng Ta Mới Đúng

Ngược lại, chiếc bánh ngọt này nhất định phải được phân đều, vì thế Bích Tiêu hội thuận thế ra đời.
Cường tông lục quốc đã ước định cẩn thận, vào ngày thu cuối cùng họ sẽ tề tự bên ngoài Kim Đỉnh đảo, bắt đầu tiến vào đảo theo số lượng danh ngạch đã được phân.
Còn về việc phân phối thế nào thì dùng nắm đấm nói chuyện tồi.
Mà việc này cũng khiến Giang Bắc Nhiên có chút chấn kinh, với sự hùng mạnh của Thi gia, vậy mà chỉ có thể kấy được mười lăm danh ngạch. Từ đó thấy được cường tông cùng tông môn trên lục quốc mạnh hơn tưởng tượng của Giang Bắc Nhiên nhiều.
Hiểu rõ lý do Bích Tiêu hội xảy ra, Giang Bắc Nhiên lại hỏi thăm về quy tắc, câu trả lời hắn nhận được vô cùng thú vị.
Nhất trí đối ngoại, nhưng lúc gặp được nguy hiểm có thể tùy cơ ứng biến.
Lời này chẳng khác nào nói, bên ngoài là muốn các ngươi đoàn kết nhưng nếu muốn hạ độc thủ thì đừng do dự, giết nó đi!
Ở ngoài đâu biết trong đảo xảy ra chuyện gì, có thể nói giết người tự vệ, đoạt bảo cũng có thể nói là mình tự cướp được.
Nói thật, câu trả lời này khiến Giang Bắc Nhiên khá bất ngờ.
Vì chuyện đoạt bảo này, thực lực của đệ tử được tiến vào Kim Đỉnh đảo tuyệt đối không tầm thường, bằng không chẳng phải mặc người chém giết sau?
Mà Huyền Vương có thực lực không tầm thường, coi như trong lục quốc cũng là đệ tử tinh anh, đệ tử như vậy một năm hao đi mười mấy người, đại tông môn chẳng lẽ không đau lòng?
Nhưng suy cho cùng, quy tắc này cũng là vạn bất đắc dĩ thôi.
Cũng như trước đó, vào đảo rồi sẽ không liên lạc được với bên ngoài, ngươi là Huyền Tôn cũng được, Huyền Thánh cũng tốt, không chỉ không cách nào tiến hành can thiệp mà nhìn cũng chẳng nhìn được.
Dưới loại tình huống này, họ ở bên ngoài dù có quy định không được giết người thì cũng có ích lợi gì đâu?
Khi gặp được bảo vật, đám đệ tử khẳng định vẫn đỏ mắt cướp đoạt thôi.
Về sau, vì xoa dịu loại tình huống này, các đại tông môn nghĩ ra một cách trong tuyệt vọng, đó chính là thiết lập xếp hạng, do thủ tịch các đại công hội huyền nghệ đến bình luận, bảo vật ai mang ra có giá trị cao nhất sẽ đoạt giải nhất.
Người đoạt giải nhất sẽ có được một kiện pháp bảo mình muốn.
Mà 10 hạng đầu cùng 100 hạng đầu cũng được thưởng.
Như thế sẽ kết thúc việc tranh giành máu tanh, cũng muốn để đám đệ tử thấy đoạt không được có thể đi ra nơi khác tìm bảo vật.
Vì dựa vào những gì đệ tử kể lại trước đó, diện tích Kim Đỉnh đảo lớn hơn từ bên ngoài nhìn vào nhiều, tài bảo cũng thế, không cần chăm chăm vào một chỗ, dù mất cái ngươi muốn thì sau đó vẫn có cơ hội có được, tuyệt đối đừng liều mạng.
Cách nghĩ này thật sự rất tốt. Từ khi quy định được đặt ra, tỷ lệ tử vong giảm xuống rất nhiều, vì thế cũng được kéo dài cho tới hiện tại "Nhưng hiện tại hàng năm vẫn sẽ chết người đúng không?"
Thi Phượng Lan nhìn Thi Gia Mộ và hỏi.
"Đương nhiên."
Thi Gia Mộ gật gật đầu:
"Năm ngoái hình như chết hơn hai trăm đó."
"A! ?"
Thi Phượng Lan kinh hô một tiếng, kéo tay Giang Bắc Nhiên hô:
"Tiểu Bắc Nhiên, chúng ta vẫn không nên đi a, nguy hiểm quá à."
"Vừa rồi lúc Thánh Hiền nói, ngươi hẳn nên nhận ra ngay chứ."
"Thánh Hiền chỉ nói là cạnh tranh nha... Đoạt bảo có gì tốt, còn phải giết người nữa?” Giang Bắc Nhiên cũng không biết nên giải thích với Thi Phương Lan thế nào, chỉ đành nhìn về phía Thi Gia Mộ mà hỏi:
"Ngươi không sợ à?"
"Sợ sẽ không tu luyện."
Thi Gia Mộ ngóc đầu lên đáp.
"Vậy ngươi từng giết người chưa?"
"Đương nhiên..."
Thi Gia Mộ kéo dài trường âm, sau đó đột nhiên thấp giọng đáp:
"Không có."
"Cho nên, sau khi tiến vào đảo, ngươi vẫn tính luôn tuân theo quy định không giết người?"
"Ừm, đương nhiên, nếu có ai dám đánh ta chủ ý xấu, ta cũng không phải nhân từ nương tay đâu!"
Thi Gia Mộ bỗng nhiên đứng lên hô.
"Yêu Yêu Nhi!"
Thi Phượng Lan hô một tiếng, kéo tay Thi Gia Mộ:
"Ta cũng không cho ngươi đi! Quá nguy hiểm!"
"Ta đã đồng ý với cha rồi, sao có thể không đi được. Hơn nữa đây là chuyện khiến gia tộc vẻ vang, chúng ta nghĩa bất dung từ!"
Thi Gia Mộ nói xong thì liếc mắt nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Lại nói, không phải có đại thúc đi cùng à, sợ cái gì chứ?"
Nghe xong, Thi Phượng Lan nháy mắt hai cái, nín khóc mỉm cười nói.
"Đúng nha, chúng ta có Tiểu Bắc Nhiên mà, phải là người khác sợ chúng ta mới đúng chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận