Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 801: Triệu Tập (1)

"Đại thúc! Đại thúc!"
Hôm sau, Giang Bắc Nhiên đang làm điểm tâm thì nghe được tiếng hô của Thi Gia Mộ vang lên từ bên cạnh cửa sổ.
"Chuyện gì vậy?"
Giang Bắc Nhiên đẩy cửa sổ ra hỏi.
"Người ngươi muốn ta mang tới cho ngươi rồi."
Thi Gia Mộ chỉ vào những người đứng sau mình.
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn lại thì thấy biểu lộ đám người đều lộ vẻ bối rối, khó hiểu.
Họ được Giang Bắc Nhiên coi trọng, tất nhiên trên tay sẽ có tuyệt chiêu, nhưng ở Thi gia, nói dễ nghe một chút thì là thành viên cao đẳng của Linh Lung phường, khó nghe thì là tầng lớp làm công ở dưới chót.
Thành viên dòng chính như Thi Gia Mộ cao hơn họ không biết tới mấy bậc, cho nên trừ những người Giang Bắc Nhiên đã nói chuyện ra, những người khác đều vô cùng khó hiểu và sợ hãi.
Bích Tiêu hội? Kim Đỉnh đảo?
Đây không phải sân thí luyện của đệ tử tinh anh nhất trong đại gia tộc à? Liên quan gì tới những người làm công như họ?
Nhưng đại tiểu thư đã lên tiếng, họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mà thôi.
Ban đầu, Giang Bắc Nhiên chỉ tính để Thi Gia Mộ gặp họ, không ngờ đối phương lại trực tiếp dẫn họ tới. Bất quá đã tới rồi thì cứ tâm sự trước đi.
"Dẫn họ tới hậu viện đi."
"Đi thôi."
Thi Gia Mộ nói xong thì đóng cửa sổ lại, dẫn cả đám đi tới hậu viện.
Vào lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị cúi đầu tiếp tục nấu cháo thì cửa sổ lần nữa bị đẩy ra.
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi đang nấu đồ ăn ngon gì vậy?”
Thi Phượng Lan thò đầu vào hỏi.
"Cháo trứng muối thịt nạc."
"Ta cũng muốn một chén, không, một nồi."
"Ra ngoài chờ đi."
"Vậy ta hương nồng chút a !"
Thi Phượng Lan nói xong thì lùi về sau, nhìn Tiểu Bắc Nhiên nấu cháo.
Giang Bắc Nhiên vốn đã quen dạng này nên cứ từ từ nấu đồ ăn.
So với Giang Bắc Nhiên và Thi Phương Lan thảnh thơi thì đám người ở hậu viện có chút hoang mang lo sợ, đứng đó mắt to nhìn mắt nhỏ.
"Các ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Thi Gia Mộ nói xong cũng chạy về phía phòng bếp, dù sao đại thúc đang nấu cháo, việc này không thể bỏ qua.
Thấy Thi Gia Mộ chạy đi, mười hai người ‘được mời’ rốt cục cũng thả lỏng hơn, chào hỏi lẫn nhau.
"A Chung, không lẽ ngươi cũng bị Thi tiểu thư tìm đến, để tham gia Kim Đỉnh đảo chứ."
"Không phải."
Chung Hoành Tài buồn bực thở dài:
"Ta đang tính đi làm thì đại tiểu thư..."
Chung Hoành Tài phát hiện âm lượng của mình có chút cao, vội giảm thanh âm xuống rồi nói tiếp:
"Thi tiểu thư đột nhiên chạy tới, nói muốn ta tham gia Bích Tiêu hội. Ta từng nghe qua cái hội này rồi, ở đó có rất nhiều trân bảo tuyệt thế, mỗi năm chỉ mở ra một lần, người có thể tham gia đều là cường giả Huyền Vương lợi hại nhất toàn bộ đại lục."
"Đúng đúng đúng! Ta cũng nghe thế."
Lúc này, một người nữ tử cao gầy mặc hồng y lên tiếng:
"Ta cũng nghe như Chung ca vậy, biết trên đảo này có rất nhiều bảo vật, nhưng hàng năm có rất nhiều cường giả Huyền Vương cảnh chết trên đảo."
"A! ? Còn có người chết nữa."
Một nam kinh lùn lùn hô một tiếng:
"Vậy... Sao kêu ta đi chứ? Ta, ta bất quá chỉ là Huyền Giả mà thôi, đám Huyền Vương kia chỉ cần thổi phát là ta mất mạng rồi."
"Đúng rồi a, Huyền Vương đánh nhau, Huyền Giả nho nhỏ như chúng ta tới đó xem náo nhiệt làm gì? Không phải là chịu chết sao?"
"Chẳng lẽ..."
Một nam tử trung niên đột nhiên trầm mặc:
"Người nhà Thi gia tính mượn chuyện này để diệt trừ chúng ta?"
"A! ?"
Tất cả mọi người cùng lúc kinh hô một tiếng, có mấy người còn cảm thấy hình như chân mình mềm nhũn ra.
"Vì..... vì sao a? Ta làm việc rất cẩn thận, cũng không làm sai chuyện gì a. Vài ngày trước ta còn giúp đông gia tìm được một khối đá quý. Còn... . còn chưa được thưởng, ngược lại còn sắp bị chặt đầu nữa?"
"Ta cũng thế a! Ta vừa giúp Nhị công tử may một kiện y phục mới, Nhị công tử rất hài lòng a, sao nói trở mặt là trở mặt vậy."
"Yên lặng một chút! Yên lặng một chút!"
Lúc này Kế Tử Thạch đột nhiên cao giọng hô.
Chờ mọi người đều nhìn mình, Kế Tử Thạch mới nói:
"Trước khi Thi tiểu thư tới tìm ta, từng có một người tới hỏi ta về chuyện phương thuốc. Hình như Thi tiểu thư là nhìn trúng điểm thì phải, cũng không biết có đúng không nữa."
"Có phải một tiểu ca che mặt không?”
Một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh lập tức hỏi.
"Đúng, là tiểu ca che mặt."
Kế Tử Thạch gật đầu nói.
"A, vậy ta cũng vậy!"
Cách đó không xa, một thiếu nữ giơ tay lên nói.
"Ta cũng thế."
"Ta cũng vậy!"
Tổng cộng có sáu người, cả sáu người đều biểu thị mình từng gặp tiểu ca che mặt kia.
"Vậy thì đúng rồi, hẳn tiểu ca kia thay Thi tiểu thư tới quan sát đó."
Kế Tử Thạch nói xong thì nhìn năm người còn lại, hiểu rõ rồi nói:
"Chỉ sợ Thi tiểu thư là coi trọng năng lực có thể tìm được thiên tài địa bảo của chúng ta đó. Không phải các ngươi vừa nói trên Kim Đỉnh đảo có rất nhiều bảo vật đó à, hẳn muốn chúng ta đi tìm những bảo vật đó đó."
Đám người nghe xong thì nhao nhao bừng tỉnh đại ngộ.
"Cũng không đúng a!"
Chung Hoành Tài bỗng ngẩng đầu lên:
"Ta có thể nghe được tiếng nước, nhưng ta chỉ là Huyền Sư mà thôi, sao có thể tranh đoạt với những Huyền Vương kia chứ?"
"Chúng ta phụ trách tìm, Thi gia tiểu thư đi đoạt là được chứ sao."
"Vậy vạn nhất chúng ta bị những Huyền Vương kia phát hiện thì làm sao bây giờ, họ giết chúng ta còn không phải chỉ trong một cái chớp mắt ư?"
"Đúng thế, một mình Thi tiểu thư đâu thể bảo vệ tất cả chúng ta a?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận