Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 805: Thuyết Phục Ta (2)

Kẹt một tiếng, đại môn bị đẩy ra, một thiếu niên mặc cẩm bào màu trắng đi vào, thi lễ với Thi Nguy Dịch một cái rồi hô:
"Bái kiến Thánh Hiền."
Thi lễ xong, thanh niên ngẩng đầu lên, phát hiện Thi Gia Mộ cũng ở đây thì nhìn nàng cười nói:
"Yêu Yêu Nhi cũng ở đây à, chẳng lẽ là ngươi có chuyện tìm ta?"
Thi Gia Mộ quả quyết lắc đầu:
"Ta muốn tìm ngươi thì tới tìm là được, cần gì nhờ đại truyền ngươi tới.”
"Sặc, mau gọi ca."
Thi Lạc Trì bất mãn nói.
"Không!"
Nếu đổi lại là bình thường, Thi Lạc Trì khẳng định sẽ hỏa hảo tâm sự vấn đề này với Thi Gia Mộ một phen, nhưng hôm nay có Thánh Hiền ở đây, cho nên hắn chỉ đành phải quay đầu lại, hành lễ nói:
"Tiểu chất làm càn, xin Thánh Hiền chớ trách."
"Hắc hắc hắc, không trách, không trách, nhìn quan hệ đám tiểu bối các ngươi tốt như vậy ta cũng rất vui a."
"Không biết lần này Thánh Hiền gọi tiểu chất đến là có chuyện gì?"
"Ta nghe nói gần đây ngươi học được một loại công pháp thần thức mới?”
"Đúng thế."
Thi Lạc Trì cũng không kỳ quái về việc Thánh Hiền biết chuyện này. Ngược lại Thánh Hiền không biết mới là kỳ quái a.
Vì trong lòng tất cả tiểu bối Thi gia, Thánh Hiền không gì không biết.
"Vậy ngươi dùng công pháp dò xét căn phòng này một lần đi, thử xem có phát hiện được thứ gì không."
Đối mặt với khảo nghiệm bất thình lình, Thi Lạc Trì không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh đã chắp tay nói:
"Vâng, vậy tiểu chất cố hết sức thử một lần."
Thi Lạc Trì dùng toàn lực thôi động Ngũ Uẩn công, bắt đầu tìm kiếm mỗi một chỗ hẻo lánh trong gian phòng.
Chỉ là trước giờ hắn chưa từng dám dùng thần thức kiểm tra phòng Thánh Hiền nên căn bản không biết gian phòng này có bộ thế nào.
Nhưng hắn tin, Thánh Hiền nói như vậy khẳng định có thâm ý riêng, chắc chắn có gì đó hắn cần tìm ra, hẳn sẽ là một thứ gì đó rất đặc biệt.
Nhưng hắn giám thị nửa ngày, cũng từ đầu đến cuối không có phát hiện bất kỳ chỗ khác nhau nào bình thường đồ vật hoặc là hiện tượng.
Chờ thời gian một chén trà trôi qua, trên trán Thi Lạc Trì đã rịn đầy mồ hôi, thở dài chắp tay với Thi Nguy Dịch:
"Tiểu chất vô năng, không có cách nào cảm giác được trong phòng Thánh Hiền có chỗ gì khác thường."
Thi Lạc Trì nói xong thì phát hiện khóe miệng Thánh Hiền có chút cong lên, phảng phất như đang rất cao hứng.
'Hít... đến cùng Thánh Hiền có ý gì?'.
Thi Lạc Trì thật sự có chút không biết nên làm sao, rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ hắn không tra được là thứ gì mới tốt ư? Chẳng lẽ có thứ tà vật gì đó?
Vào lúc Thi Lạc Trì đang đoán mò, Thi Nguy Dịch đột nhiên nói:
"Trở về đi, biểu hiện hôm nay của ngươi rất tốt."
'Ta... Tốt ư?'.
Thi Lạc Trì khó hiểu liếc trộm Thi Gia Mộ một chút, muốn biết được đáp án từ chỗ nàng, nhưng chỉ nhận được một động tác buông tay.
Thi Lạc Trì thấy cầu cứu vô hiệu bèn chắp tay hành lễ với Thi Nguy Dịch:
"Vâng, tiểu chất xin cáo từ."
Dưới ánh mắt hiền hòa của Thi Nguy Dịch, Thi Lạc Trì từ từ đóng cửa lại.
Một khắc khi cửa lớn đóng lại, Thi Nguy Dịch mới quay đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên đang đứng một bên:
"Quả nhiên thần diệu, nếu như thế, kế hoạch của ngươi xác thực có thể thực hiện. Không, phải nói đó là một kế hoạch phi thường hoàn mỹ, ta thậm chí còn cảm thấy lần này Thi gia chúng ta hẳn sẽ đoạt giải nhất trong Bích Tiêu hội."
"Vãn bối sẽ nỗ lực hết sức."
"Yên tâm, biểu hiện của ngươi thế nào chúng ta thấy rõ. Nếu lần này đoạt giải nhất Bích Tiêu hội, Thi gia nhất định không bạc đãi ngươi."
"Đa tạ Thánh Hiền."
"Tốt, vậy các ngươi về trước đi, chuyện chọn người ta sẽ đích thân nói với ngươi, ngươi cứ yên tâm mà chuẩn bị đi."
"Vâng, xin đa tạ Thánh Hiền, vậy vãn bối xin cáo từ trước."
Thấy Giang Bắc Nhiên muốn đi, Thi Gia Mộ phất phất tay với Thi Nguy Dịch:
"Vậy chúng ta đi trước a, gặp đại bá sau."
"Ừm."
Thi Nguy Dịch mỉm cười gật gật đầu.
Chờ đến khi cửa lớn lần nữa bị đóng lại, Thi Nguy Dịch xoa xoa tay, tựa hồ nhớ lại cảm giác chạm vào Mẫn Nhiên Sáo Trang vừa rồi.
"Khó trách lão tổ tông muốn ta đối đãi với Giang Bắc Nhiên như tiểu bối. Đúng thật là thú vị, nhưng vẫn có chỗ khó xử a...”
"Hô..."
Thi Nguy Dịch thở phào một hơi, lần nữa mỉm cười:
"Lão tổ tông đưa cho ta một vấn đề nan giải a."
Giang Bắc Nhiên rời khỏi Bác Nhã các cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn vốn tưởng Thi Nguy Dịch thấy Mẫn Nhiên Sáo Trang xong, chắc chắn sẽ truy hỏi vài câu, nhưng không ngờ đối phương không hỏi gì cả.
Việc này khiến kế hoạch dùng để đối phó Thi Nguy Dịch của Giang Bắc Nhiên đều không có đất dụng võ.
‘Họ thật sự tin ta có một sư phụ không rõ cảnh giới ư?'.
Sau khi gặp mặt vị lão tổ tông kia xong, Giang Bắc Nhiên liền bắt đầu cảm thấy thái độ của người một nhà này đối với mình vô cùng vi diệu.
Mặc dù thỉnh thoảng sẽ thăm dò hắn nhưng đại đa số tình huống đều sẽ chung đụng như hảo hữu, hoặc xem hắn như tiểu bối mà đối đãi thay vì đối tượng lôi kéo.
'Đoán chừng họ cũng đang tò mò a.'.
Giang Bắc Nhiên ngẫm lại, dù sao từ mặt ngoài mà xem, ngay cả Huyền Thánh hắn cũng hù được thì nói gì những người có cấp thấp hơn.
'Bất quá vẫn nên để thiết lập nhân vật của ta phong phú hơn nữa, khiến họ càng mù mờ càng tốt.’.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên tự hỏi làm thế nào để khiến thiết lập phong phú hơn thì Thi Gia Mộ đột nhiên hô lên:
"Đại thúc, nếu lần này đoạt giải nhất, ta sẽ chia một nửa điểm thưởng cho ngươi."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì sững sờ, tỷ thí này còn chưa bắt đầu, sao đã bàn tới chuyện chia của rồi?
"Trước thắng rồi nói sau."
"Ngay cả Thánh Hiền cũng nói chúng ta sẽ đoạt giải nhất, vậy chúng ta khẳng định sẽ đoạt giải nhất."
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ rồi hỏi:
"Dường như các ngươi... rất kính phục vị Thánh Hiền này?"
"Đó là đương nhiên, có thể ngồi lên vị trí Thánh Hiền đều là trưởng bối đức cao vọng trọng nhất trong gia tộc, không chỉ có thực lực cường đại mà còn không gì không biết, không gì không hiểu, là đại nhân vật chân chính."
'Không gì không biết... Không gì không hiểu à.'.
Nghe được hai từ này, Giang Bắc Nhiên đột nhiên hiểu rõ vì sao vị Thánh Hiền này lại chủ động tiếp cận mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận