Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 807: Trốn Tránh

"Ta... được rồi a."
Sau ba ngày, Thi Gia Mộ chật vật đi tới Vạn Hoa cốc, xông vào phòng nhỏ của Giang Bắc Nhiên mà hô.
"Đại thúc! Mau cho ta chút chủ ý đi, ta sắp bị phiền chết rồi."
Yên tĩnh, trong phòng trống rỗng, không có bất kỳ người nào đáp lại nàng.
Vào lúc Thi Gia Mộ chuẩn bị đi nơi khác tìm thì cửa gian phòng mở ra kẹt kẹt.
"Yêu Yêu Nhi tới rồi a, Tiểu Bắc Nhiên nói hắn muốn ra ngoài mấy ngày, sáng sớm đã đi rồi."
Thi Phượng Lan đi tới nói ra.
"Đi rồi! ?"
Thi Gia Mộ bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, nàng đang chờ người "cứu mạng" a, hắn vậy mà lại chạy đi.
"Làm sao vậy, ngươi tìm Tiểu Bắc Nhiên có việc gấp gì sao?"
Nhìn Thi Gia Mộ như bị đả kích vô cùng, Thi Phượng Lan kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, việc gấp, cực kỳ gấp."
Thi Phượng Lan nghe xong lập tức vỗ ngực nói:
"Có việc gấp thì tìm ta cũng được. Nói đi, ta giúp ngươi."
Nhưng Thi Gia Mộ đánh giá trên dưới tiểu di mục một lần, sau đó lắc đầu nói:
"Được rồi, ta vẫn nên tự nghĩ biện pháp giải quyết đi."
"Uy!"
Thi Phượng Lan hô to một tiếng:
"Ngươi xem nhẹ năng lực của tiểu di ngươi à."
"Đúng thế."
Thi Gia Mộ gật đầu nói.
"Ngươi! Ngươi học xấu của Tiểu Bắc Nhiên á!"
Thi Phượng Lan chỉ vào Thi Gia Mộ hô.
Thi Gia Mộ đang muốn trêu tiểu di mụ hai câu thì bỗng cảm nhận được một cỗ huyền khí cường đại bay về phía mình.
‘Vẫn đi theo cơ...' Thi Gia Mộ thầm than, vừa mở cửa muốn chạy thì thấy một người nam tử mặc cẩm bào màu lam lụa từ giữa không trung đáp xuống trước mặt nàng.
"Cảnh Hoán ca..."
Nhìn người tới, Thi Gia Mộ hô câu giòn tan.
"Ngươi còn biết ta là ca ca của ngươi a, thấy ta mà như thấy quỷ, chạy nhanh như vậy."
Thi Cảnh Hoán bất mãn nói.
"Ta... Ta có việc gấp mà."
"Vậy thì trùng hợp quá, ta cũng có việc gấp tìm ngươi, chỉ còn ba ngày nữa là tới Bích Tiêu hội, ngươi đừng nói ta biết, ngươi vẫn chưa quyết định xong sẽ chọn ai."
"Chọn a chọn... Ai! Đại bá! Sao ngài lại tới đây."
Vừa nghe Thánh Hiền tới, Thi Cảnh Hoán vội quay lại hành lễ nhưng phát hiện căn bản chẳng có ai.
"Cái nha đầu nhà ngươi!"
Lúc Thi Cảnh Hoán quay đầu lại thì phát hiện Thi Gia Mộ đã chạy đi rồi.
"Ngươi chờ đấy cho ta!"
Giờ phút này, Thi Gia Mộ đã chạy khỏi Vạn Hoa cốc, không khỏi thầm kêu khổ, rõ ràng là đại thúc chọn người, sao người cõng nồi lại là nàng chứ.
Đúng như cha đã nói, lúc tới gần Bích Tiêu hội, các vị huynh đệ tỷ muội của nàng đều ngồi không yên nữa, nhao nhao chạy đến tìm nàng đòi ‘lẽ phải’.
Có nói bóng nói gió, cũng có nói thẳng, câu hỏi đều như nhau.
Vì sao không chọn hắn.
Thi Gia Mộ cũng khó xử muốn chết, khi chống đỡ với đám huynh đệ tỷ muội cùng họ còn đỡ, chỉ cần lấy chức danh đội trưởng ra chống đỡ, bảo đây không phải chuyện họ nên hỏi là được.
Nhưng với ca ca lớn lên từ nhỏ của nàng thì khác, nói như vậy sẽ bị đánh chết đó.
Lần này nàng tới tìm Giang Bắc Nhiên là muốn hỏi hắn nên giải quyết vị ca ca này thế nào, chẳng ngờ đối phương đã đi đâu mất tiêu rồi.
'Đại thúc! Ta hận ngươi!' Thi Gia Mộ vừa trốn qua một bên vừa thầm hô trong lòng.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên đang ở trong Thái Ất quán uống rượu với Lục Dương Vũ.
Sáng sớm, hắn vừa rời giường thì trước mắt nhảy ra ba cái lựa chọn, ý tứ rất đơn giản, tiếp tục ở lại trong phòng nhỏ sẽ rất phiền.
Giang Bắc Nhiên nghĩ một lát đã hiểu lý do, mắt thấy đã sắp tới Bích Tiêu hội, nhóm tiểu bối nóng lòng biểu hiện của Thi gia khẳng định sẽ tới ‘đòi nợ’, đến lúc đó khó tránh sẽ giận lây sang hắn, ai biết sẽ chọc ra dạng phiền phức gì chứ.
Cho nên, Giang Bắc Nhiên không chút nghĩ ngợi đã chọn ngay lựa chọn ba, chuồn đi, chạy tới chỗ của Lục Dương Vũ.
"Đinh."
Hai người đụng cụng chén rồi ngước cổ uống sạch rượu.
"A !"
Lục Dương Vũ thoải mái ợ ra một ngụm tửu khí:
"Bắc Nhiên a, rượu này của ngươi thật sự càng uống càng có vị, xem ra ta tuổi già rồi, học không nổi a.”
Tuy bây giờ Lục Dương Vũ đã học xong chưng cất, nhưng muốn ủ ra rượu ngon không dễ. Hơn nữa dù có ủ ra cũng không bằng Giang Bắc Nhiên. Vì thế hiện tại Lục Dương Vũ hết lời ngon ngọt với Giang Bắc Nhiên chỉ vì muốn được một ngụm rượu.
"A ! ".
Lục Dương Vũ uống xong một chén rượu mạnh thì nói với Giang Bắc Nhiên:
"A đúng rồi, tên kia gửi thư, nói quyển cổ tịch kia đã có manh mối. Đoán chừng khi ngươi từ Kim Đỉnh đảo trở về là có thể bắt đầu bước tiếp theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận